Ta Man Hoang Bộ Lạc


Ba người muốn mau rời khỏi, mang theo bộ tộc trốn vào chỗ sâu trên thảo nguyên, dù sao uy hiếp từ Lang tộc cũng đã bị đánh vỡ, sau này trên thảo nguyên sẽ không có Lang tộc uy hiếp nữa.

Cổ Trần đạm mạc nhìn ba người, khẽ vuốt cằm ra hiệu bọn họ tùy ý rời đi.

Ba người này rất dứt khoát, lập tức xoay người, mang theo bộ tộc của mỗi người rời khỏi nơi này, trùng trùng điệp điệp.

Ba cái bộ tộc Du Mục, nhân khẩu tổng cộng lại khoảng mười tám vạn, cùng nhau tụ tập rời đi, chỉ để lại người năm cái bộ tộc Du Mục.

Số người ở đây nhiều hơn, năm cái bộ tộc gần ba mươi vạn người.

Hơn nữa còn có vô số các loại dã thú tự nuôi dưỡng, khiến Cổ Trần có một tia an ủi, cuối cùng không phí công mình từ xa chạy tới cứu viện.

Năm người đứng đầu các bộ lạc thần phục đưa mắt nhìn nhau, tâm lý nhiều ít có chút hối hận, sớm biết thì không biểu hiện thần phục.

Nhìn ba người kia mang theo bộ tộc rời đi, tâm lý có chút hâm mộ.

- Tốt rồi, mọi người thu thập hành trang, chỉnh lý tư nguyên, chuẩn bị theo ta trở về bộ lạc.

Cổ Trần không có đi quản ba bộ tộc Du Mục rời đi, đã lựa chọn, vậy sẽ phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình.

- Vâng!Người đứng đầu năm cái bộ tộc kia không biết làm sao, chỉ có thể thành thành thật thật đi xuống triệu tập nhân khẩu, thu thập tư nguyên, chuẩn bị theo Cổ Trần rời đi.

Giờ phút này, Cổ Trần nhìn tràng cảnh mấy chục vạn người, mang theo số lượng lớn trâu bò và dã thú các loại trùng trùng điệp điệp rời đi.

Trong lòng của hắn cười lạnh, khẽ ngoắc gọi Hắc Thổ tới.

- Tiểu Hắc, ngươi mang theo Long Kỵ lặng yên đuổi theo, ở ngoài ba mươi dặm trực tiếp tiến công, người phản kháng giết không tha, bắt tất cả cao tầng của bọn hắn! Cổ Trần nhẹ giọng bàn giao, vừa nói vừa làm động tác cắt cổ, trong mắt lộ ra một luồng lạnh lẽo.

- Tuân lệnh!Hắc Thổ nghiêm nghị lĩnh mệnh, lập tức quay đầu, dẫn Long Kỵ lặng lẽ đuổi theo, chấp hành mệnh lệnh của Cổ Trần.

Coi như ba cái bộ tộc có thể đi, nhưng làm sao Cổ Trần có thể nhìn thịt mỡ dâng lên đến miệng cứ như vậy bay mất, không công cứu người một trận?Hắn không vĩ đại, càng không thanh cao, làm sao có thể để lợi ích đến miệng lại chạy đi?Cho nên, ba cái bộ tộc Du Mục kia xui xẻo!.

Ngày thứ hai, Hắc Thổ mang theo Long Kỵ trở về, từng người nhuốm máu, phía sau còn áp tải rất nhiều người, lít nha lít nhít, còn mang về tất cả các loại vật tư cùng dê bò.

Tình cảnh này, kinh động đến năm cái bộ tộc Du Mục còn lại, tất cả mọi người đều kinh dị, hoảng sợ.

Đặc biệt là năm tên thủ lĩnh, nguyên một đám mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, nhìn mấy chục vạn người của ba bộ tộc kia bị áp giải trở về lần nữa.

Ba thủ lĩnh và cao tầng bộ tộc, một người cũng không có xuất hiện, người ngu ngốc cũng có thể nhìn ra, bọn họ đã chết.

- Hít!- Thật ngoan độc.

- Vậy mà, đều giết?Năm vị thủ lĩnh kinh sợ, nhìn qua mấy chục vạn người bị mang về, ai cũng phát run.

Thậm chí bọn họ còn cảm giác được sau lưng mình đổ mồ hôi, một luồng hơi lạnh tràn ra, sau đó lại nhìn ánh mắt bình thản kia của Cổ Trần, thì sâu trong linh hồn cũng có cảm giác run rẩy.

Bọn họ hoàn toàn phục, một tia hối hận, bất mãn, khác thường trong tâm, đều bị dập tắt xuống.

Lần này, năm người lại cảm thấy may mắn, may mà mình làm ra lựa chọn, nếu không kết quả của cao tầng ba cái bộ tộc kia cũng là kết quả của bọn hắn.

Lúc đầu bọn họ tưởng Cổ Trần rất hiền hoà, rất dễ nói chuyện, nhưng bây giờ mới thật sự hiểu sự tàn nhẫn của hắn, nói giết là giết.

Không thần phục, vậy giữ ngươi làm gì?Ta vất vả từ xa chạy tới cứu viện các ngươi, nếu không có ta mang theo quân đoàn xuất hiện, mấy cái bộ tộc Du Mục như bọn họ đã sớm bị Lang tộc huyết tẩy.

Bây giờ các ngươi được cứu, tự nhiên phải có chút thể hiện, ngươi không thần phục thì ít nhất cũng nên cống hiến tài nguyên, xem như cảm tạ.

Nhưng các ngươi được lợi lại trực tiếp chạy mất, cho rằng Cổ Trần dễ bị lừa gạt, cho rằng hắn không dám động thủ?- Tộc trưởng, đã chuẩn bị hoàn tất, có thể xuất phát.

Lúc này, năm vị thủ lĩnh bộ tộc kia rất cung kính tiến lên, cả đám không dám thở mạnh, thận trọng báo cáo tin tức.

Tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, hoàn thành thu thập tư nguyên, có thể xuất phát.

- Xuất phát, trở về bộ lạc.

Cổ Trần bình tĩnh hét lớn một tiếng, hạ lệnh cho đội ngũ xuất phát, mang theo mấy chục vạn người và mấy chục vạn các loại dê bò trùng trùng điệp điệp xuất phát.

Ầm ầm! Một vạn Long Kỵ trọng giáp đi phía trước mở đường, hai bên trái phải đều có năm ngàn kỵ binh hạng nhẹ cưỡi Tấn Mãnh Long hộ tống, phía sau có một vạn kỵ binh hạng nhẹ chặn hậu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui