Ta Man Hoang Bộ Lạc


Ầm ầm!Đại địa vỡ vụn, một đám bụi mù bay thẳng lên trời, đá vụn bay tán loạn, bắn vào bốn phía phát ra âm thanh đôm đốp.

Cổ Trần nắm lấy một cái chân của Thạch nhân, mạnh mẽ vung về phía sau lưng, ầm ầm đập xuống, sau đó lại dùng tay đấm liên tục.

Rầm rầm rầm! Đáng thương cho lão Thạch Nhân, thân thể bị Cổ Trần quật ngã trên mặt đất một lần lại một lần, va chạm ra hết cái hố sâu này đến cái hố sâu khác, suýt chút nữa hỏng mất.

- A! Tiếng kêu thảm thiết lần lượt truyền đến.

Trong bụi mù, một tôn Thanh Đồng Cự Nhân cao chín trượng, nắm lấy Thạch nhân trực tiếp đập lên mặt đất, cuối cùng xoay tròn vài vòng rồi nặng nề nện lên tường Thanh Đồng thành.

Coong!Sau một tiếng vang thật lớn, thân thể Thạch nhân vỡ tan, từng vết rách lan tràn, đầu bị vỡ vụn gần một nửa, thân thể không ngừng tuôn ra huyết dịch.

Thân thể của lão từ trên tường thành chậm rãi trượt xuống, xương cốt toàn thân gần như tan thành từng mảnh, xụi lơ ở nơi đó, hai mắt vô thần, tâm tính có chút sập.


- Ta! Ngươi! Lão Thạch Nhân há mồm, phun ra một ngụm máu, nhìn vô cùng thê thảm.

Cổ Trần chậm rãi đi tới, dùng một chân giẫm lên trên đầu của lão, nửa bên đầu đụng vào tường Thanh Đồng thành, truyền ra thanh âm rộp rộp.

Tường Thanh Đồng thành vô cùng kiên cố, mặc cho va chạm như thế nào cũng không để lại một chút dấu vết, ngược lại ở phía trên dính mảng lớn vết máu.

- Ngao! Nhất định bổn tọa sẽ giết sạch toàn tộc ngươi, một tên cũng không để lại, một tên cũng không để lại.

Lão Thạch nhân này điên rồi, hắn thê lương gào thét, giống như một tôn ác ma.

Ầm!Lão vừa dứt lời, chỉ thấy một nắm đấm đánh thẳng vào mặt, khiến khuôn mặt lõm xuống một khối lớn, máu tươi phun xa mấy thước.

Cổ Trần hơi cúi người, lạnh giọng nói:- Là ai cho ngươi dũng khí, hiện tại còn muốn tru diệt tộc nhân của ta?Nói xong Cổ Trần dùng tay nắm cổ đối phương nhẹ nhàng nhấc lên, đứng ở trước tường thành, ngay trước mặt vô số chiến sĩ trong bộ lạc, xé một cánh tay đối phương xuống.

- A! Giết ta đi!Chỉ nghe một tiếng hét thảm truyền đến, cánh tay bị kéo xuống, máu tươi không ngừng dâng trào.

Chuyện này vẫn chưa xong, Cổ Trần nắm lấy một cánh tay khác, cứ thế mà xé toang.

- Đi chết đi!Thạch nhân điên cuồng kêu to, đột nhiên tế ra một đạo bảo quang, sát cơ lạnh thấu xương, chớp mắt đã tới.

Đó là một thanh thạch khí, ẩn chứa phong mang mạnh mẽ, đánh thẳng đến mặt Cổ Trần.

Leng keng!Đáng tiếc một khắc sau, vệt ánh sáng kia bị chặn lại, một cái Thanh Đồng ấn tỷ quay tròn chuyển động, đánh tan bảo quang, chặn một kích trí mệnh.


Cái thạch khí kia bị ngăn trở, Thanh Đồng ấn tỷ hung hăng trấn áp xuống, áp chế thạch khí lại, khiến nó không cách nào động đậy.

- Lão cẩu, còn muốn phản kháng?Hai mắt Cổ Trần lạnh lẽo, lộ ra hung quang, nói xong nắm lấy một chân đối phương.

- Không không không! Ngươi dám?Lão giả Thạch tộc tận mắt thấy hai tay mất đi, bây giờ Cổ Trần lại nắm lấy một chân của lão, đã dọa cho lão hoảng sợ kêu to, nhưng không cách nào thay đổi chuyện gì.

Răng rắc!Nương theo một tiếng răng rắc giòn vang, cái chân nham thạch trực tiếp đứt gãy, máu tươi dâng trào, nhuộm đỏ tường thành, đau đến mức Thạch nhân suýt ngất đi.

- Bổn tọa liều mạng với ngươi.

Thạch nhân thê thảm gào thét, mi tâm sáng lên, từng đạo từng đạo hào quang màu xám tràn ra, nháy mắt đánh thẳng đến mi tâm Cổ Trần.

Mắt thấy quang mang đâm tới, đánh thẳng đến linh hồn, Cổ Trần hơi nheo mắt lại, một cỗ ý chí linh hồn mạnh mẽ hóa thành một thanh kiếm xé trời mà ra.

Leng keng một tiếng, đạo quang mang kia tán loạn, bị kiếm ảnh do linh hồn Cổ Trần ngưng tụ thành đánh tan, một đường đâm vào mi tâm Thạch nhân.

Một tiếng trầm đục vang lên, hai mắt lão Thạch nhân lồi ra, toàn thân cứng ngắc, mi tâm xuất hiện một vết rách, bên trong tràn ra từng giọt huyết dịch, cuối cùng phai nhạt xuống.


Linh hồn của lão bị đánh xuyên, một kích linh hồn mạnh mẽ, không thể trọng thương Cổ Trần, ngược lại bị đối phương đánh tan sau đó đâm xuyên linh hồn lão, khiến ý chí sụp đổ.

- Lục đạo luyện hồn, nuốt!Cổ Trần quát lạnh, một điểm đen từ mi tâm bay ra, nhanh chóng xông vào thức hải đối phương, hóa thành một cái hắc động linh hồn xoay tròn, hút lấy ý chí linh hồn sụp đổ của Thạch nhân.

Gần như trong nháy mắt, linh hồn của lão Thạch nhân đã bị hắc động nuốt lấy.

- A! Chỉ nghe một tiếng kêu thảm như có như không truyền đến, hắc động bay ra, về tới tử phủ Cổ Trần.

Cắn nuốt xong linh hồn của lão Thạch nhân, Cổ Trần nhẹ nhàng vung tay một cái, nhét thi thể lão vào bên trong tường thành, sau đó giương tay chụp một cái, một cỗ huyết dịch từ trong thi thể lão Thạch nhân tuôn ra, hội tụ ở trong lòng bàn tay.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận