Ta Man Hoang Bộ Lạc


Đó là thủ đoạn công kích chiến khí hoá hình, uy lực rất mạnh, nhưng lại bị Cổ Trần tuỳ tiện phá mất.

- Ngươi chỉ có chút năng lực ấy?Cổ Trần cưỡi Bạch Hổ, khí tức toàn thân trầm trọng, cách đó không xa là Giao Mãng đang vô lực giãy dụa, khí tức càng ngày càng yếu.

Hắn một mặt khinh thường nói:- So với ba tên Thạch Thiên, Mông Lôi, Kim Ngọc, ngươi còn kém rất nhiều.

Thanh niên Xà tộc lơ lửng ở giữa không trung, khí tức khủng bố, nghe Cổ Trần nói xong sắc mặt âm trầm xuống.

Tự nhiên hắn biết ba cái tên Thạch Thiên, Kim Ngọc, Mông Lôi, đây là ba tên thiên kiêu dị tộc có thực lực mạnh mẽ nhất trong Bách Man sơn.

Đúng là hắn kém hơn so với bọn họ, hắn đang muốn phàn bác nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt lập tức thay đổi.

- Bọn họ, là bị ngươi giết?Sắc mặt thanh niên Xà tộc thay đổi, kinh hãi hỏi.


Cổ Trần cười khẽ, không nói chuyện, nhưng đã đủ cho Xà tộc thanh niên hiểu, đám người Thạch Thiên cũng bị hắn giết chết, vậy thì quá kinh khủng rồi.

Thanh niên Xà tộc kinh hãi, không có nghĩ đến tên nhân tộc này giết chết đám người Thạch Thiên, Mông Lôi, trách không được gần đây tam tộc điên cuồng.

Hắn vốn cho rằng họ bị tồn tại mạnh mẽ nào đó giết chết, không nghĩ tới, lại chết ở trong tay Cổ Trần, trong nội tâm đã ẩn ẩn lộ ra sự bất an.

- Bổn công tử không tin!Thanh niên Xà tộc hét lớn, gạt bỏ sợ hãi trong nội tâm, hai mắt băng lãnh nhìn chằm chằm vào Cổ Trần, không tin đối phương nói là sự thật.

Coi như là thật cũng không thể hoảng sợ, hắn là Xà Vương chi tử, là Đằng Xà Vương tộc cao quý.

- Đằng Xà chi thể, Thôn Thiên Thực Địa!Chỉ nghe hắn hét lớn một tiếng, toàn thân thanh niên Xà tộc kia bốc lên ánh sáng màu tím, mây đen hội tụ đầy trời, có hung uy đáng sợ lan tràn ra.

- Ngao!Một khắc sau, một đầu tử sắc Đại Xà bay lên không trung, cưỡi mây đạp gió, mọc ra một đôi cánh màu tím, chính là Đằng Xà.

Toàn thân nó lấp lóe vảy rắn màu tím, trên đầu mọc ra một cái độc giác, phía trên tràn ngập hồ quang điện.

- Đằng Xà sao?Cổ Trần ngạc nhiên, đánh giá đầu Đằng Xà trước mắt, con rắn này dài ba mươi thước, trên thân thể khổng lồ mọc ra một đôi cánh màu tím.

Đằng Xà chính là một nhánh Vương tộc trong Xà tộc, nghe đồn bộ tộc này chính là tồn tại mạnh nhất dưới Thánh thú.

Hai mắt Cổ Trần sáng lên, cười nói:- Chậc chậc, lại là một đầu Đằng xà, vừa vặn, giết ngươi xong lấy thi thể ngươi và Lang Vương cùng nấu một nồi canh.

- Hỗn trướng!Đằng Xà nghe nói như thế, tức giận đến mức lỗ mũi bốc khói, tên nhân tộc này lại muốn dùng thân thể Đằng Xà cao quý của nó và thi thể Lang Vương nấu canh sao?Hắn lập tức cảnh giác, thi thể Lang Vương, chẳng lẽ vị Lang tộc kia bị gia hỏa này giết rồi sao?- Đi chết đi!Đằng Xà hét lớn một tiếng, há mồm phun ra một ngọn lửa màu tím.


Liệt diễm bao phủ đầy trời, tử sắc liệt diễm, giống như Thiên Hỏa Liệu Nguyên, đốt cháy khắp nơi.

Cổ Trần bị liệt hỏa nhấn chìm ở bên trong, toàn thân Bạch Hổ loé ra kim quang, hai mắt nổi lên kim sắc, nhìn chằm chằm vào Đằng Xà, phát ra một tiếng gào thét kinh khủng.

Thân là Bạch Hổ thuần huyết, tự nhiên có một tia uy áp Thánh thú nhàn nhạt, nó có một loại tức giận đối với Đằng Xà, giống như bị đồ vật hạ đẳng khiêu khích vậy.

- Rống!Bạch Hổ gầm lên một tiếng, há mồm phun ra một đoàn ánh sáng màu vàng, khiến tử sắc liệt diễm ầm ầm nổ tung, sau đó nhảy ra.

Sắc mặt Cổ Trần bình tĩnh, ung dung không vội, từ trên người Bạch Hổ nhảy lên, lơ lửng giữa không trung, chiến khí bao bọc toàn thân, đằng đằng sát khí.

- Giết ngươi nấu canh!Cổ Trần ở giữa không trung, vừa dứt lời, bóng người lóe lên, không khí truyền đến một tiếng nổ, vậy mà giẫm nát không khí lách mình gia tốc giết tới trước mặt Đằng Xà.

Một thương xé trời, phong mang xuyên thấu qua thân thể, khiến Đằng Xà cảm giác được một cỗ uy hiếp tử vong.

Đinh!Một khắc sau, một cái sừng mãnh liệt đâm tới, vừa vặn chặn lại một thương kia, lực lượng hai bên phát tán ra, quét ngang khắp nơi, vô số Xà yêu bị cuốn bay ra ngoài.

Một kích mạng mẽ khiến Đằng Xà khó có thể chịu được, cảm giác độc giác suýt thì nứt ra, thân thể trượt dài vài trăm thước mới dừng lại.


Mây đen tán loạn, Đằng Xà bay lượn giận dữ hét lên.

- Chỉ có chút năng lực ấy, vậy ngươi có thể chết.

Cổ Trần hừ lạnh, bạo phát lực lượng toàn thân, mười vạn giọt chân huyết cùng nhau bạo động, chiến khí trong cơ thể ầm ầm phóng xuất ra.

Ông!Hắn nâng thương đâm một cái, hư không run rẩy, thương ảnh đầy trời phá không bay đến, trong nháy mắt, trọn vẹn một nghìn đạo thương ảnh dung hợp làm một mũi thương kinh thiên.

- A! Lão tổ cứu ta.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận