Cổ Trần lặng lẽ ẩn nấp đi qua, trốn trong một cái bụi cỏ, yên lặng giương mắt lên nhìn.
Đập vào hai mắt, là một tòa quặng mỏ khổng lồ, diện tích lên tới hai mươi dặm, vô cùng khó tin.
Chung quanh quặng mỏ là từng dãy trạm gác, bên trên trạm gác đứng đầy một đám thú nhân, tướng mạo dữ tợn, hung ác vô cùng.
Trước cửa vào còn có trọng binh trấn giữ, Cổ Trần xác định, chỗ đó phải có tới ngàn tên thanh bì thú nhân chiến sĩ.
Đám thú nhân này mặc giáp đen thật dày, tay cầm binh khí chế tạo từ xương cốt sinh vật nào đó, sát khí đằng đằng, hàn khí thấu xương, vừa nhìn liền biết là một đám chiến sĩ tinh nhuệ.
Nhìn sâu chút nữa, có thể thấy bên trong quặng mỏ xây dựng từng toàn kiến trúc to lớn, bên trong xuất hiện lít nha lít nhít bóng người, có thú nhân chiến sĩ tuần tra, còn có vô số nhân loại bị bắt tới làm nô lệ.
Đám người này, đang đào móc thứ gì đó, hẳn là một loại khoáng thạch.
Thanh Bì Thú Nhân vậy mà bắt đại lượng nhân loại tới khai thác khoáng thạch, số lượng trong này, chí ít cũng phải tới mấy chục ngàn người.
Bọn họ mang theo cuốc mỏ, khai thác thứ khoáng thạch màu đen, vận chuyển chất đống đến giữa sân, đã chất thành cả một tòa núi nhỏ.
Ba!Đám Thanh Bì Thú Nhân cầm roi xua nô lệ đi đào quáng.
- Nhanh chân lên, thứ sâu kiến ngu xuẩn, đào nhanh lên, không làm xong hôm nay đừng mong có đồ ăn.
Roi da đánh xuống, lưu lại từng đạo vết máu.
Đám người nguyên thủy giận mà không dám nói gì, cắn răng, cõng sọt, cầm cuốc đi đào quáng.
- Thanh Bì Thú Nhân đáng chết!- Mẹ nó, mệt chết ta mất!Trung niên nam tử mới bị đánh lộ vẻ phẫn nộ, ánh mắt đầy cừu hận.
- Ai, đừng nói nữa.
Lão nhân ở bên cạnh an ủi:- Quanh đây có cả vạn tên Thú nhân chiến sĩ tinh nhuệ, đời này kiếp này của chúng ta cũng khó mà thoát đi được a.
- Đúng vậy, bộ tộc của bọn ta cũng đã bị Thanh Bì Thú Nhân diệt mất.
Có người lắc đầu thở dài, mặt lộ vẻ tuyệt vọng nói.
Người ở nơi này đều là do Thanh Bì Thú Nhân bắt tới từ các bộ lạc khác nhau.
Thậm chí, một số bộ lạc còn trực tiếp bị diệt, chỉ một phần nhỏ may mắn mới chạy được.
- Đáng hận!- Chẳng lẽ không có bộ lạc nào có thể đối phó đám Thanh Bì Thú Nhân này sao?Cổ Trần gầm nhẹ, cực độ không cam lòng.
Chỉ nghe một lão nhân thở dài:- Đừng nghĩ nhiều nữa, ta nghe nói phía Đông có một đại bộ lạc, hình như gọi là Huyền Điểu bộ lạc, có lẽ bộ lạc kia có thể chống lại Thanh Bì Thú Nhân.
- Đáng tiếc, Huyền Điểu bộ lạc cách Man Hoang bình nguyên quá xa, căn bản không có khả năng tới.
Lão nhân thở dài nói.
Đinh đinh đinh! Một người vừa đào quáng, vừa thấp giọng nói.
Chỉ nghe một trung niên nói tiếp:- Ta biết còn có một bộ lạc nữa, tên là Thanh Loan bộ lạc, bọn họ dường như từng đại bại một chi quân đoàn tinh nhuệ của Thanh Bì Thú Nhân.
- Thật sao?Ánh mắt đám người sáng lên, trung niên kia khẳng định:- Không sai, ta từng tận mắt nhìn thấy ba ngàn Thanh Bì Thú Nhân bị đánh đến chạy trối chết, vị thiếu niên cường giả Thanh Loan bộ lạc kia cưỡi Long Ngao, tay cầm chiến thương đánh không ai cản nổi.
- Vậy thì thế nào, chung quy vẫn sẽ không có ai tới cứu chúng ta cả.
Vị lão nhân kia lắc đầu, thở dài nói.
Câu này vừa nói xong, đám người vốn đang kích động lập tức lạnh xuống, đúng vậy, ai sẽ tới cứu bọn họ đây?Những bộ lạc khác, hiển nhiên sẽ không tới, tới, cũng chỉ là chịu chết.
Trừ phi có bộ lạc có cả vạn chiến sĩ tinh nhuệ, may ra mới ăn thua.
- Đáng chế, chẳng lẽ chúng ta phải chôn vùi ở nơi này sao?Một thanh niên không cam lòng, kết quả lại bị một tên Thanh Bì Thú Nhân cách không xa nghe thấy, lập tức bước tới.
Ầm!Một châm đạp xuống, thanh niên lập tức bị giẫm lên đất, đầu ấn vào bùn đá, máu tươi lập tức loang ra.
- Kiến hôi! Các ngươi ồn ào cái gì, muốn chết sao?Thanh Bì Thú Nhân kia dữ tợn đảo mắt qua bốn phía, đám người phẫn nộ, hoảng sợ, không cam lòng! Cuối cùng chỉ có thể siết chặt nắm đấm, không dám phản kháng.
Bọn họ không có sức mạnh phản kháng, chỉ có thể nhìn thanh niên kia bị giẫm trên mặt đất, màu trắng màu đỏ bắn ra, chết thảm.
- Mau cút đi làm việc!Thanh Bì Thú Nhân nộ hống, huy động cây roi trong tay, từng cái vụt xuống, nguyên một đám bị đánh tới ứa máu, vô cùng thê thảm.
Cảnh tượng này chỉ là một góc của khu quặng, toàn bộ nơi này, có tới mấy vạn thanh niên trai tráng đang đào quáng!.
Trên đỉnh núi, Cổ Trần yên lặng nhìn từng cảnh tượng thê thảm trong mỏ quặng, cắn răng kìm nén lửa giận.
Những người đang bị đáng đập, khổ sai ở dưới kia đều là thành viên Nhân tộc như hắn, bây giờ lại bị một đám Thanh Bì Thú Nhân nô dịch, muốn đánh muốn giết đều không thể làm gì, quả thực khiến người giận sôi.
Thậm chí, Cổ Trần tận mắt nhìn thấy, trong một góc nhỏ, một đứa nhỏ nhân loại gầy yếu, bị một tên Thanh Bì Thú Nhân to con dùng tay xé nát, miệng lớn cắn nhai.
- Thú nhân chết tiệt!Cổ Trần xiết chặt nắm đấm, hận không thể giết sạch đám Thanh Bì Thú Nhân này, hắn thực không thể tưởng nổi, nhân loại ở Man Hoang thế giới này lại thê thảm như vậy.
Nhân tộc, trong có Tế Thần ăn người, ngoài có Hung thú hoành hành, còn có các chủng tộc cường đại nô dịch.
Tình huống như vậy, thân là một thành viên của nhân tộc, hơn nữa còn là tộc trưởng một tộc, Cổ Trần tự nhiên không thể nhắm mắt làm ngơ loại chuyện này.
Bởi không chừng một ngày nào đó, sẽ đến lượt bộ lạc của hắn gặp chuyện như này, thậm chí chính hắn cũng bị dị tộc cường đại bắt đi làm nô lệ, làm thức ăn.
- Lực lượng, ta muốn lực lượng, ta muốn lực lượng cường đại áp đảo hết thảy.
Giờ khắc này, nội tâm Cổ Trần đột nhiên bộc khác một cỗ nộ hống kinh thiên, khát vọng đối với lực lượng của hắn lại đạt tới một đỉnh cao mới, đỉnh cao không thể tưởng nổi.
Hắn rốt cục hiểu Man Hoang thế giới này tàn khốc huyết tinh đến nhường nào, không có lực lượng, căn bản không thể sinh tồn, không phải bị nô dịch cũng sẽ biến thành đồ ăn.
Đám người nguyên thủy trong quặng mỏ cúi đầu tuyệt vọng, trước mặt bọn hắn là một màu đen u tối không tương lai, tựa như từng bộ xác không hồn, chỉ biết đào, đào, đào lặp đi lặp lại, cho đến khi bị đánh chết.
Bọn họ biết, sẽ không có ai tới cứu họ, sẽ không có bất kỳ ai mạo hiểm đối mặt với cả vạn Thanh Bì Thú Nhân để giải cứu họ.
- Trong quặng mỏ có hai khí tức mạnh mẽ.
Lúc này, Cổ Trần khẽ ngưng trọng, hắn cảm giác trong quặng mỏ có hai cỗ khí tức cường đại, hung lệ.
- Đi về trước! Cổ Trần lặng yên thối lui, hắn dù không nỡ, nhưng cũng không lỗ mãng.
- A?Đang lúc Cổ Trần chuẩn bị rời đi về bộ lạc, bỗng lại phát hiện, trong quặng mỏ vậy mà có một chi Thanh Bì Thú Nhân tinh nhuệ nối đuôi nhau mà ra.
Bọn họ có vẻ như đang hộ tống cái gì đó, thứ kia là một cái hòm sắt nhỏ, bị một tên Thanh Bì Thú Nhân thủ lĩnh vác trên lưng.
Nhìn tới cảnh này, hai mắt Cổ Trần khẽ sáng lên, một suy nghĩ lớn mật xuất hiện.
.