Hết cái mệnh lệnh này đến cái mệnh lệnh khác được truyền đạt ra, đâu vào đấy, uy nghiêm của Cổ Trần càng ngày càng tăng, không giận tự uy, khiến người ta cảm thấy một cỗ áp bách không hiểu.
Cái này là một loại khí thế do bản thân biến hóa về chất, tích lũy được uy thế mạnh mẽ.
- Tạ ơn tộc trưởng!Mọi người cùng nhau hành lễ cảm ơn, nội tâm kích động, trong mắt lộ ra vô tận kính ngưỡng, tộc trưởng như này mới là phúc khí của toàn bộ bộ lạc.
Vì tộc trưởng như Cổ Trần, bọn họ thậm chí cam nguyện giao ra sinh mệnh của mình, trên dưới bộ lạc, ít nhất có tám thành tộc nhân nguyện ý hi sinh tính mạng của mình vì hắn.
Đây chính là một loại uy vọng, một loại tín ngưỡng và lực ngưng tụ, cũng đại biểu cho công tích của Cổ Trần, đủ để cho đại bộ phận tộc nhân nguyện ý dâng hiến tất cả.
- Còn nữa, mau chóng mở rộng các đại quân đoàn, phái trinh sát ra điều tra động tĩnh của tam tộc.
Cổ Trần hạ lệnh lần nữa, chuẩn bị xắp xếp bộ lạc phát triển.
Sau khi trải qua trận chiến này, bộ lạc đã mất đi tấm chắn thiên nhiên, nhất định phải nhanh giải quyết mới có thể đối ngoại lần nữa, thậm chí phải điều chỉnh huấn luyện bộ lạc quân đoàn một lần nữa.
Vì tương lai phản công dị tộc, cần nỗ lực tiêu hóa lượng tư nguyên khổng lồ lấy được, tăng lên thực lực chỉnh thể của bộ lạc.
- Tốt, tất cả mọi người đi xử lý đi.
Cổ Trần nói xong phất phất tay, để cho tất cả mọi người rời đi, chỉ có một mình hắn lưu lại nơi này.
Nhìn mọi người rời đi, Cổ Trần lấy ra mấy cái trữ vật bảo bối, từ chỗ cường giả tam tộc thu được, đáng tiếc đại bộ phận ở dưới thiên phạt đã bị hủy diệt.
May mắn duy nhất chính là, trước khi trữ vật bảo bối của Tát Mãn tế tự hủy diệt đã bị Cổ Trần lấy đi, chỉ là không biết lần này có thể thu hoạch được bao nhiêu.
Đều là cường giả tam tộc, chắc hẳn gia sản sẽ không khiến người ta thất vọng?! - Quỷ nghèo, đều là quỷ nghèo!Trong đại điện, Cổ Trần oán giận chửi ầm lên.
Hắn cầm mấy cái nhẫn trữ vật mở ra xem xét, phát hiện đồ vật bên trong ít đến đáng thương, không có bao nhiêu thứ có thể dùng được.
Dược tài, linh vật vân! vân vậy vô cùng ít ỏi, vậy mà những lão già dị tộc này đều là quỷ nghèo, nguyên một đám nghèo đến đáng thương.
So với những thiên kiêu dị tộc thật sự là kém quá xa, chuyện này khiến cho Cổ Trần buồn bực muốn chết.
Các ngươi nói xem các ngươi đều đã sống lâu như vậy, lẽ ra gia sản phải rất phong phú mới đúng chứ?Dù sao sống lâu cũng nên tích góp nhiều của cải một chút, vậy mà không nghĩ tới đều là một đám quỷ nghèo, dược tài thì có vài cọng, linh vật cũng không được mấy cái.
Chuyện này khiến cho Cổ Trần dở khóc dở cười, hận những lão già này đến nghiến răng, một đám quỷ nghèo.
Sau khi kiểm kê một phen, lấy đi một số tài liệu cần thiết, những thứ còn lại gần như không có tác dụng đối với Cổ Trần, nên hắn để cho những tộc nhân khác.
Túi trữ vật, nhẫn trữ vật, đều được Cổ Trần giao cho người trong bộ lạc làm đồ lưu trữ vật tư trân quý, cấp cho người có cống hiến to lớn đối với bộ lạc.
Sau đó, Cổ Trần lấy ra hai thứ, một cái nhẫn xương, một cái dây chuyền đầu lâu.
Hai vật này cũng là trữ vật bảo bối của Tát Mãn tế tự, tại thời điểm nhục thân hắn sụp đổ bị Cổ Trần bỏ vào trong túi.
- Hi vọng tên Thú nhân Tát Mãn này sẽ không khiến ta thất vọng.
Cổ Trần mở nhẫn xương ra tự nói một mình.
Không gian trong cái nhẫn xương này cực kỳ to lớn, bên trong chất đống vô số tài liệu, thậm chí có chút tài liệu quý giá chưa từng thấy qua.
Còn có xương cốt của một số sinh vật, các loại thi thể, các loại tài liệu, khiến cho Cổ Trần có chút ngạc nhiên, rốt cục nhìn thấy một người có gia sản phong phú.
Ngoại trừ những tài liệu này ra, trong nhẫn còn có vô số dược tài, các loại dược tài, linh dược, độc dược lâu năm đều có.
Tóm lại tên Tát Mãn tế tự này mập đến chảy mỡ, mấy ngàn gốc dược tài tuổi thọ mấy trăm năm trở lên, các loại độc dược nhiều vô số kể, còn có trên trăm gốc linh dược ngàn năm.
Làm cho Cổ Trần kinh ngạc nhất là, bên trong lại có hai gốc Dược Vương.
Không nhìn lầm, thật sự là hai gốc Dược Vương, một gốc Phệ Hồn Đằng toàn thân màu đỏ, ít nhất cũng đã sinh trưởng hơn sáu ngàn năm, ẩn chứa một cỗ năng lượng khổng lồ.
Loại Phệ Hồn Đằng này có một cái hiệu quả, đó chính là có thể ăn mòn linh hồn một sinh vật, để nó mất phương hướng, nhưng nếu chống đỡ được loại ăn mòn này, linh hồn ý chí sẽ thu hoạch được tăng cường to lớn.
Nhìn gốc Dược Vương này, Cổ Trần ý thức được hiệu quả mạnh mẽ của nó, đắc ý thu lại.
.