Có hàng vạn người đang rèn đúc các loại khí cụ Thanh Đồng, có dụng cụ thường ngày, có Thanh Đồng binh khí, khải giáp của bộ lạc vân! vân.
Phía trước có một đám Cự Ma, đang ngồi ở chỗ đó yên lặng ngẩn người, nhưng thật ra là đang chế tạo riêng từng bộ từng bộ Thanh Đồng trọng giáp mạnh mẽ cho bọn nó.
Mỗi một bộ Thanh Đồng trọng giáp của Cự Ma, đều tiêu hao ít nhất mười tấn Thanh Đồng, cả bộ khôi giáp nặng khoảng mười tấn, vô cùng nặng nề nhưng lực phòng ngự lại mạnh mẽ.
Hơn nữa sau khi chế tạo xong còn phải tiến hành khắc văn, khắc họa Thanh Đồng phù văn, tăng cường lực phòng ngự và trình độ chắc chắn của khải giáp.
Từ lúc Cổ Trần truyền xuống Thanh Đồng đồ khắc hoàn chỉnh đến bây giờ, trong bộ lạc đã có không ít người có thể lĩnh ngộ ra sự huyền bí của khắc văn.
Cộng thêm văn tự sáng tạo ra, bên trong bộ lạc, dần dần sinh ra một số chức nghiệp mới.
Ví dụ như Minh Văn sư là một loại nhân tài đặc thù, có thể lĩnh ngộ áo nghĩa của Minh Văn, khắc hoạ từng đạo từng đạo Minh Văn lên phía trên đồ vật.
Cũng có thể xưng là Đoán Tạo sư, Minh Văn chi thuật, kỳ thật chính là một loại diễn biến của rèn thuật.
Nhưng nó thâm ảo hơn Minh Văn chi thuật, còn có thể khắc họa núi đồi sông ngòi, dẫn động địa thế chi lực bố trí trận văn, dẫn ra lực lượng thiên địa hình thành sát phạt.
Đây là một loại đạo pháp mạnh mẽ, nhưng rất ít người có thể lĩnh ngộ bước vào con đường này.
Trước mắt, trong hơn trăm vạn nhân khẩu của bộ lạc, chỉ có vẻn vẹn mười một người lĩnh ngộ ra Minh Văn chi pháp, trong đó hai người là thiếu niên.
Không thể không nói, Minh Văn chi thuật quá thâm ảo, không thích hợp tất cả mọi người lĩnh ngộ.
Cổ Trần cực kỳ coi trọng mười một người lĩnh ngộ ra Minh Văn chi thuật này, hắn tăng cường bồi dưỡng bọn họ, để họ trưởng thành chế tạo ra binh khí mạnh mẽ cho bộ lạc.
Vì thế thậm chí bỏ ra lượng lớn tư nguyên, tạo nên một nhóm nhân tài chế tạo binh khí mạnh mẽ đầu tiên của bộ lạc.
- Tộc trưởng!Nhìn thấy Cổ Trần đến, mười một người đang Minh Văn cho binh khí khải giáp cùng nhau đứng dậy, cung kính hành lễ, trong mắt lộ ra sự sùng bái.
Cổ Trần khẽ vuốt cằm, khích lệ nói:- Tất cả mọi người khổ cực rồi, tiếp tục cố gắng tu luyện, lĩnh ngộ Minh Văn chi thuật mạnh mẽ hơn, tương lai những khí cụ mạnh mẽ của bộ lạc đều dựa vào các ngươi.
- Tiếp tục công việc đi.
Hắn chỉ dạy mấy người một phen, khích lệ mọi người, sau đó rời khỏi nơi này, thị sát địa phương khác, xưởng chế tạo đã hình thành quy mô.
Một cái khu vực chế tạo dụng cụ sinh hoạt, một cái khu vực chuyên đoán tạo binh khí khải giáp vân! vân, phân chia tinh tế, phân công rõ ràng.
Bộ lạc thống nhất áp dụng một loại khải giáp và binh khí, còn muốn binh khí mạnh mẽ hơn, thì phải tăng tu vi của mình lên, sau đó nhận lấy Thanh Đồng, chế tạo bản mệnh chi khí của chính mình.
Vì thế Cổ Trần vẫn luôn cổ vũ tộc nhân trong bộ lạc tăng cao tu vi, tự mình chế tạo bản mệnh chi khí của chính mình.
Rời khỏi xưởng chế tạo, Cổ Trần một đường đi tới khu khai khẩn trồng trọt của bộ lạc, trong các mảnh linh điền đang có vô số người bận rộn.
Có người đang khai khẩn linh điền mới, có người đang gieo trồng, có người đang quản lý dược tài, linh quả đã trồng xuống và loại lương thực chính của bộ lạc, Thuỷ Tinh Mễ.
Trước mắt, bộ lạc đã khai khẩn trọn vẹn mấy ngàn mẫu linh điền trồng trọt Thuỷ Tinh Mễ, sản lượng kinh người, ba tháng thu hoạch một lần.
Có linh tuyền cung ứng, trồng trọt dược tài, linh vật, linh mễ căn bản không có một chút vấn đề, toàn bộ bộ lạc cũng bởi vì có lương thực mới có thể nhẹ nhõm nuôi sống hơn trăm vạn nhân khẩu.
Phải biết, một ngày trăm vạn nhân khẩu tiêu hao bao nhiêu lương thực, nếu không có Thuỷ Tinh Mễ sản lượng to lớn và vô số các loại cây trồng khác căn bản không có khả năng nuôi sống nhiều người như vậy.
Hôm nay lại là thời gian thu hoạch Thuỷ Tinh Mễ, có lượng lớn tộc nhân đang thu hoạch, sau đó cầy xới đất đai một lần nữa để trồng Thủy Tinh Mễ.
Về Thủy Tinh Mễ thu hoạch trở về, thì được đưa tới một cái nhà xưởng to lớn bên trong bộ lạc tiến hành nghiền nát, dùng các loại cối đá, cối đồng nghiền ra Thuỷ Tinh Mễ.
Nhìn thấy lương thực của bộ lạc dần dần tăng lên, có lượng lớn tích trữ, cuối cùng tâm lý Cổ Trần cũng an tâm lại.
Theo khí trời dần chuyển sang lạnh lẽo, trời đông giá rét sắp tới, Cổ Trần không thể không lo lắng bộ lạc không tích trữ đủ lương thực, nếu không rất khó vượt qua mùa đông.
Cổ Trần lại rời khỏi nơi này, đi tới một sân huấn luyện to lớn, thấy ở đây đang huấn luyện từng nhánh kỵ binh tinh nhuệ, công kích lẫn nhau.
.