Trong lòng Man Phi vô cùng kính nể Cổ Trần, hắn có thể phát triển bộ lạc đến một bước này khiến người ta kinh diễm, bội phục.
- Nào, đây là hải sản ta vừa mới lấy được từ Vô Tận Hải, nếm thử xem?Cổ Trần vừa dứt lời, thì hai tỷ muội Li, Lạc mỗi người bưng tới một mâm Thanh Đồng đựng thức ăn, bên trong chứa đầy các loại hải sản.
Thịt Long Giải (cua), thịt Long Hà (tôm hùm) vừa bưng lên, đã tỏa ra mùi thơm nức mũi, thấm lòng người.
Ngửi thấy mùi hương, Man Phi chảy cả nước miếng.
- Đây là thứ gì vậy?Hắn ngạc nhiên chỉ vào mấy món thịt Long Giải, và thịt Long Hà kia hỏi.
Cổ Trần mỉm cười, vung tay trực tiếp ném một con Long Giải rất lớn ra ngoài, còn có cả một con Long Hà dài gần ba thước nữa, chúng đều bị điện giật chín rồi.
- Đây là Long Giải, với cả Long Hà, là sinh vật Long huyết sống dưới biển, do khoảng thời gian trước ta chém giết Thủy tộc lấy được.
Cổ Trần hời hợt giải thích một câu.
Hai mắt Man Phi trợn trừng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm con Long Giải và Long Hà kia, khí tức của chúng rất nồng nặc, là loại Hung thú mạnh mẽ dưới biển.
Loại sinh vật này ẩn chứa Long huyết, nên mạnh mẽ và tàn bạo khác thường.
Không ngờ vậy mà Cổ Trần còn gặp phải Thủy tộc, xem ra còn giết một nhóm lớn.
- A? Đây là thứ gì, cảm giác, quá tuyệt vời.
Man Phi cầm một miếng thịt cua chấm vào một thứ gia vị kỳ quái, ngay lập tức cảm nhận được một loại hương vị trước giờ chưa từng thấy xông tới, sắc mặt trở nên vô cùng đặc sắc.
Cổ Trần không nhịn được cất tiếng cười, giải thích:- Đây là một loại gia vị, chứa dược liệu vị chua cay, ẩn chứa mùi thơm đặc biệt của thực vật, còn phối hợp với các loại thảo dược khác tạo thành, mùi vị không tệ, dùng làm gia vị.
Lời này khiến Man Phi hơi sửng sốt, hắn nghe không hiểu gì cả, nhưng trong lòng vẫn kinh thán, trên đời còn có người có thể sử dụng những thứ này làm thành gia vị thơm ngon như vậy.
Trong lòng Cổ Trần thầm khinh bỉ, gia vị thôi mà, người Địa Cầu ai chẳng biết.
Có điều thế giới này là Nhân tộc bộ lạc, có thể ăn no là tốt rồi, ai còn nghĩ đến gia vị?- Man Phi, lần này ngươi tới đây là có chuyện gì?Vừa uống rượu, ăn thịt, Cổ Trần vừa hỏi thăm ý đồ đến đây của đối phương không biết là vô tình hay cố ý.
Sao cái tên này đột nhiên lại chạy tới đây? Chuyện trong bộ lạc không cần hắn xử lý sao?Dù sao cũng vừa mới thu nạp mấy trăm ngàn nhân khẩu, chuyện trong bộ lạc rất nhiều, sao lại rảnh rỗi chạy tới nơi này của hắn mà lắc lư, nhất định là có chuyện gì đó.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy thế Man Phi lập tức trầm mặc.
Hắn để bình rượu và thịt cua trong tay xuống, sắc mặt thay đổi liên tục, vẻ mặt giống như hơi xoắn xuýt còn có chút chần chừ.
Cổ Trần cũng không sốt ruột, hắn lẳng lặng uống rượu, chờ Man Phi tự mình mở miệng, trong lòng hắn cũng đang suy đoán xem lần này Man Phi đến đây là vì chuyện gì.
Muốn cầu viện, hay muốn làm gì khác?- Ta! Man Phi há to miệng, lập tức lộ ra một nụ cười khổ.
Hắn thở dài một tiếng, sau đó mới chầm chậm nói:- Nói ra thật xấu hổ, bộ lạc của ta vừa mới thu nạp hai mươi mấy vạn tộc nhân chạy nạn từ các bộ lạc khác.
- Nhưng lập tức nhiều thêm hai mươi mấy vạn người, khiến cho bộ lạc xảy ra vấn đề, lương thực không đủ ăn.
Man Phi cười khổ nhìn Cổ Trần, ý tứ rất rõ ràng.
Cổ Trần giật mình hiểu được, hóa ra là vì không có lương thực để ăn, cũng đúng thôi, lập tức thu nạp hai mươi mấy vạn người quay về, vốn dĩ lương thực của cả bộ lạc đã không có nhiều, chỉ đủ duy trì cuộc sống, nhưng bây giờ lại có thêm hai mươi mấy vạn người, vậy thì đúng là vấn đề lớn.
- Nói ra sợ Cổ huynh chê cười, trước mắt lương thực của bộ lạc ta chỉ có thể duy trì được một tháng nữa, tháng sau, bộ lạc đã hoàn toàn cạn kiệt lương thực.
Man Phi nặng nề nói ra tin tức này, trên mặt đầy vẻ xấu hổ, thân là tộc trưởng, vậy mà lại không thể khiến tộc nhân trong bộ lạc mình ăn no, vậy còn gọi gì là tộc trưởng?- Lương thực à…Trong lòng Cổ Trần khẽ thở dài, những bộ lạc khác cũng tồn tại vấn đề như vậy, vấn đề lương thực ngăn cản các bộ lạc lớn mạnh và phát triển.
Bởi vì Nhân tộc bộ lạc không có lương thực chính, trong dị tộc mới có lương thực chính, giống như bây giờ Hoang Cổ bộ lạc phải thu lương thực chính từ Thạch tộc, chính là Thủy Tinh mễ.
May mà Cổ Trần thu được phần lớn cây Thủy Tĩnh mễ từ Thạch tộc, nên mới có cơ hội gieo trồng, từ đó giải quyết được vấn đề lương thực no ấm của cả bọ lạc.
Hiện giờ Man Phi gặp phải tình trạng này, suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn muốn tới Cổ Trần bộ lạc để xem thử, xem có thể có cách giải quyết nào hay không.
.