Hắn muốn chạy trốn, vậy mà vào giây phút sống còn hắn lại thoát được tử vong hắc vụ trốn ra ngoài.
Vù!Cổ Trần đang muốn ngăn cản, nhưng lập tức ngừng lại, bởi vì có một bóng người còn nhanh hơn hắn, hắc vụ cuốn lên, hóa thành một bàn tay đen như mực nắm chặt Thạch Nhân Vương kéo hắn về trong hắc vụ.
- A! Sau đó một tiếng kêu rên thê thảm truyền đến, hắc vụ cuồn cuộn, một lúc sau mới bình tĩnh lại.
Rắc rắc rắc! Hắc vụ cuồn cuộn, từng tiếng xương cốt đứt gãy truyền đến từ bên trong, rất nhanh, từng khối xương nát từ bên trong rơi xuống.
Đó là xương cốt của Thạch Nhân Vương, đều gãy thành vô số mảnh nhỏ vung vãi ra ngoài, không ngừng rơi xuống từ trong hắc vụ, ai nhìn vào cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Vậy mà Thạch Nhân Vương lại bị ăn hết, huyết nhục linh hồn đều bị thôn phệ sạch sẽ, chỉ để lại từng khối xương nát vương vãi trên mặt đất.
Cổ Trần nhìn thấy tình cảnh này, khẽ nhíu mày lại, hắn bước một bước đạp không đi tới trước hắc vụ kia, rồi bước vào trong đó không do dự chút nào.
Vù!Hư không run rẩy, hắc vụ cuồn cuộn sôi trào, khi Cổ Trần tiến vào vậy mà nó lại chủ động lui lại, nhanh chóng lùi về phía sau, bóng người nhỏ nhắn xinh xắn cũng không ngừng lui lại.
Hình như nàng không muốn để Cổ Trần trông thấy mình.
- Thanh Y!Cổ Trần tăng tốc bước một bước lách mình đuổi theo, một tiếng gọi, giữ Thanh Y đang trốn tránh dừng lại, đứng giưa hư không, cả người phát ra một luồng hắc vụ, tràn ngập tử vong và bất tường.
- Thanh Y, ta biết là ngươi.
Hắn nhìn bóng người nhỏ nhắn xin xắn bị hắc vụ bao phủ trước mắt, nàng là Thanh Y, nhìn thấy nàng biến thành dạng này Cổ Trần có chút đau lòng.
Trước đây, nếu như hắn không rời khỏi, có lẽ Thanh Thạch bộ lạc sẽ không bị diệt, thật ra, tất cả nguyên do đều tại hắn.
Do hắn giết đám người Huyền Cát, mới khiến cho Thanh Thạch bộ lạc bị hủy diệt, khiến Thanh Y biến thành dáng vẻ này.
- Thanh Y, về nhà với ta đi!Cổ Trần bước từng bước tiến về phía trước, giọng nói rất nhẹ nhàng, rất bình thản, khiến bóng người Thanh Y phía trước khẽ run lên, hắc vụ sôi trào.
Nàng chậm rãi xoay người lại, một đôi mắt màu xám đen nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt lạnh như băng, lộ ra khí tức tử vong và bất tường, duy nhất chỉ có tình cảm là không tồn tại.
Cổ Trần không nhịn được khẽ run lên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với nàng vậy, vì sao nàng lại biến thành dáng vẻ này, giống như Tà Vật lạnh như băng vậy.
Nhưng hắn vững tin, Thanh Y sẽ không làm hắn bị thương, bởi vì dù hắn có đi vào trong hắc vụ cung không bị ảnh hưởng chút nào, còn bởi vì Thanh Y đã hai lần xuất hiện giúp hắn.
Một lần trước đó là khi đại chiến với liên quân tam tộc, khi đó hắn còn chưa rõ lắm, bây giờ nhìn thấy nàng, hắn lập tức hiểu được tiền căn hậu quả.
- Thanh Y, cho dù ngươi biến thành cái gì, đều là muội muội của ta, về nhà với ta đi.
Cổ Trần đi tới trước mặt Thanh Y, chỉ là sau đó vẫn luôn duy trì khoảng cách mười thước, nàng không cho hắn tới gần thêm nữa.
Bất đắc dĩ Cổ Trần đành phải đứng cách xa mười thước, nhìn Thanh Y trước mắt, trên người tản ra hắc vụ khí tức tử vong nồng đậm, mỗi sợi hắc khí đều lộ ra bất tường.
Thanh Y yên lặng đứng ở đó, câu nói kia của Cổ Trần, khiến ánh mắt nàng có một tia chấn động, nhưng rất nhanh đã bị sự lạnh lùng lấp đầy.
Nàng không nói lời nào, quay người nhoáng một cái hắc vụ bay đầy trời nhanh chóng biến mất giữa hư không.
- Thanh Y, chờ một chút!Mặt Cổ Trần hơi biến sắc, hắn đuổi theo muốn ngăn nàng lại, nhưng tốc độ của Thanh Y không chậm, trong lòng hắn muốn trấn áp nàng mang về nhưng lại sợ đả thương nàng.
Cuối cùng, Thanh Y đi mất, Cổ Trần không ngăn lại được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng biến mất ở phương xa.
Thanh Y xuất hiện lại rời đi, Cổ Trần biết, nàng đến đây vì hắn, đáng tiếc không thể giữ nàng lại, trong lòng có chút hối hận và đau khổ.
Cổ Trần yên lặng nhìn theo hướng Thanh Y biến mất, khẽ thở dài nói:- Thanh Y, xin lỗi, do ta hại muội biến thành cái dạng này.
Sau đó hắn xuay người quay trở về, chân đạp hư không, nhìn xuống toàn bộ sào huyệt Thú nhân, vô số Thú nhân hoảng sợ, kêu rên thảm thiết, tuyệt vọng.
Thú nhân Vương đã chết, hai vị Niết Bàn Vương giả của hai tộc khác cũng chết rồi.
- Thú nhân Vương Mông liệt đã chết, đầu hàng không giết!Cổ Trần đột nhiên hét lớn, sau đó nhấc bổng thi thể Mông Liệt lên, giơ lên trên không trung, khí tức cường đại lan tràn ra, sát ý bao phủ, chấn nhiếp vô số Thú nhân.
.