Sắc mặt Huyền Mặc, tộc trưởng Huyền Điểu bộ lạc trở nên âm u.
Hắn nhìn nhi tử Huyền Ly lúc này cũng mang vẻ mặt âm u giống mình, trong lòng cảm thấy đắng chát, vì sao tất cả chuyện này không phải do con hắn làm ra.
Thành tựu to lớn vĩ đại ấy, đều do Cổ Trần hoàn thành, khiến Nhân tộc trong Bách Man sơn được tự do, Hoang Cổ bộ lạc đã thật sự trở thành bá chủ duy nhất của Bách Man sơn.
- Phụ thân, đợi sứ giả của Thánh Địa đến, tất cả đều là của chúng ta.
Tuy sắc mặt Huyền Ly không dễ nhìn, nhưng lại tràn đầy tự tin, hắn ta cất lời an ủi phụ thân mình.
Trong mắt hắn ta, dù Cổ Trần cường đại tới đâu, khi đứng trước mặt sứ giả Thánh Địa cũng chỉ là con kiến hôi, căn bản sẽ không ai để ý đến thành tựu của hắn.
- Không sai, con đã trở thành người của Thánh Địa, sắp ra nhập thánh địa.
Huyền Mặc nhìn hắn ta vẻ mặt giống như được an ủi.
Nhi tử là sự kiêu ngạo của hắn, có một đứa con trai có thể tiến vào Thánh Địa, tuyệt đối là vinh hạnh không gì sánh bằng.
Chỉ cần sứ giả Thánh Địa tới, vậy thì sẽ có cách giết chết Cổ Trần, sau đó toàn bộ Bách Man sơn này, tất cả đều sẽ thuộc về hắn.
Nghĩ tới đây, hai cha con Huyền Mặc, Huyền Ly không nhịn được nhìn nhau cười một tiếng.
Nếu như để Cổ Trần biết suy nghĩ của bọn họ lúc này, hắn sẽ khịt mũi coi thường, lắc đầu khinh bỉ, thậm chí còn nghi ngờ không biết đầu óc của hai tên này có phải bị ngâm vào bồn cầu còn về choáng váng rồi hay không.
Nhưng mà, lúc này Cổ Trần vẫn chưa nhận được tin tức, hắn đang yên lặng tiến hành đốn ngộ!.
Trong Thanh Đồng điện, ánh sáng màu bạc lấp lóe.
Cổ Trần khoanh chân ngồi trong đại điện, không nhúc nhích, một ngày một đêm đã trôi qua, hắn vẫn chưa tỉnh lại.
Lần đốn ngộ này vượt quá dự liệu của hắn, bình thường mà nói, thời gian đốn ngộ thường rất ngắn ngủi, nhưng lần đốn ngộ này của Cổ Trần có chút cổ quái.
Ngộ đạo được kích phát ra từ trong hạt châu kia, dường như vĩnh viễn không đến điểm cuối.
Xì xì! Khắp xung quanh người hắn, từng tia từng tia sáng màu bạc nhỏ xíu lấp lóe, dày đặc lít nha lít nhít, ẩn chứa một cỗ khí tức khiến cho người ta kinh sợ.
Giờ phút này, huyết mạch trong cơ thể Cổ Trần dần dần được tăng cường, lực lượng huyết mạch thứ nhất, lực lượng thời gian ảo diệu đang dần dần vén tấm màn bí ẩn để lộ ra từng chút từng chút một.
Trong tình trạng đốn ngộ, dường như Cổ Trần trông thấy được thời gian huyền bí, hắn lập tức hấp thu tri thức và ảo diệu bên trong giống như kẻ đói khát.
Trong quá trình ngộ đạo, dường như hắn thấy được một con sông dài cuồn cuộn chảy xuôi, sau đó hòa vào trong một vùng biển mênh mông, nước chảy bèo trôi.
Dường như cũng lĩnh ngộ được ảo diệu vô biên, thấy được vạn vật hưng suy, lên lên xuống xuống, giống như trông thấy thời gian chập trùng.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Cổ Trần đang đắm chìm trong ngộ đạo bỗng tỉnh lại, lúc này trên người hắn tràn ngập một luồng khí tức thần bí.
Hắn từ từ mở hai mắt ra, từng tia ánh bạc lấp lóe, cho người ta một cảm giác vô tận tang thương, giống như đã được tẩy lễ qua bao nhiêu năm tháng dài đằng đẵng.
- Thời gian, hóa ra đây chính là thời gian.
Cổ Trần khẽ nói, giống như đã hiểu rõ đại đạo, đầu óc đã thông thấu, linh hồn sáng lên, tản ra một cỗ khí tức tang thương của năm tháng.
Hắn đã lĩnh ngộ được thời gian, cũng là lần đầu tiên chính thức ngộ ra được sự huyền bí của thời gian.
Nhưng nếu bảo hắn nói ra, hắn lại không thể nào nói ra được, hiểu là hiểu, nhưng không thể nói được, chỉ có thể tự mình trải nghiệm.
Có thể nói, trải qua lần ngộ đạo này, Cổ Trần đã chân chính bước chân vào cánh cửa thời gian, chạm được vào ý nghĩa sâu xa của thời gian, hiểu được một chút da lông về nó.
Tuy chỉ hiểu được một chút da lông, nhưng đã khiến Cổ Trần đạt được lợi ích không nhỏ, thu hoạch rất nhiều.
Nếu như nói trước đó hắn có thể thêm một tia lực lượng thời gian vào công kích của mình, hắn biết vận dụng, nhưng lại không hiểu được ảo diệu và đạo lý trong đó.
Hiện giờ sau khi ngộ đạo, dường như hắn đã ngộ đã hiểu ra được sự huyền bí trong đó, lĩnh ngộ một chút da lông về ý nghĩa sâu xa về thời gian.
Hoàn toàn không giống kiểu mù quáng làm theo một cách máy móc như trước, hiện giờ Cổ Trần đã chân chính nắm giữ lực lượng thời gian, chính thức lĩnh ngộ ý nghĩa sâu xa của thời gian.
Hơn nữa trải qua lần ngộ đạo này, Cổ Trần không chỉ nắm giữ lực lượng Thời gian tĩnh chỉ như trước, mà còn lĩnh ngộ thêm được hai cách vận dụng lực lượng thời gian nữa.
.