Bọn họ đều mang tâm trạng cực kỳ phức tạp, vừa phấn chấn, kích động, lại vừa đau lòng gần chết, tiếc nuối vì người thân của bọn họ không nhìn thấy cảnh thịnh thế này.
- Các ngươi có nhìn thấy không, chúng ta tự do rồi.
- Cảm tạ tộc trưởng!- Nhờ tộc trưởng dẫn dắt chúng ta đi về phía phồn thịnh, giành lấy tự do.
- Cũng nhờ tộc trưởng chỉ huy, bộ lạc mới lần lượt đánh bại dị tộc, hủy diệt dị tộc thống trị, giải cứu chúng ta khỏi kiếp nô dịch.
Trong khoảnh khắc ấy, có vô số người quỳ xuống không ngừng bái lậy pho tượng bằng đồng thau vừa mới được kiến tạo kia.
Trên mặt bọn họ đầy vẻ kích động, quỳ lạy tạ ơn, là do Cổ Trần đã mang đến hy vọng cho bọn họ, đánh bại dị tộc thống trị, tiêu diệt tất cả dị tộc uy hiếp.
Lúc này mới khiến bọn họ giành được tự do, hơn hai trăm vạn người quỳ lạy, cảnh tượng ấy khiến lòng người chấn động, bất kể nam nữ già trẻ đều quỳ ở nơi đó bái lạy pho tượng của Cổ Trần.
Trên mặt bọn họ tràn đầy kính ngưỡng, trong mắt lộ ra niềm tin mạnh mẽ cuồng nhiệt.
Trong khoảnh khắc này, uy vọng của Cổ Trần đã đạt tới cực điểm, giống như một vị thần vậy, khiến vô số tộc nhân bái lạy, tôn kính, trở thành tín ngưỡng, khiến mọi người cam tâm tình nguyện dâng hiến lòng trung thành và niềm tin của bản thân.
Ban đầu là một kẻ vô danh tiểu tốt, dốc sức chiến đấu với dị tộc, từng bước từng bước đánh bại các đại dị tộc trong Bách Man sơn, đầu tiên tiêu diệt Lang tộc, sau đó diệt sào huyệt Xà tộc, cuối cùng tổng tiến công sào huyệt Thú nhân, một trận chiến diệt sạch Thú nhân tộc.
Sau đó lại phái binh tiến thẳng về phía Kim tộc và Thạch tộc, tiêu diệt hoàn toàn hai dị tộc này, hiện giờ uy vọng cá nhân của Cổ Trần đã không gì sánh kịp, độ cao tín ngưỡng đạt còn về ngang với một vị thần.
Thật ra, hiện giờ trong lòng của tất cả tộc nhân, Cổ Trần là vị thần duy nhất mà bọn họ tôn kính, tín ngưỡng.
Đây mới là tín ngưỡng chân chính của bộc lạc, là trụ cột tinh thần, là vị thần thủ hộ cho tộc nhân bộ lạc, là người duy nhất dẫn dắt bộ lạc đi về phía phồn thịnh.
Nhìn vô số tộc nhân đang quỳ lạy, khấu tạ, từng đạo từng đạo khí tức mắt thường không nhìn thấy từ bốn phương tám hướng xông tới, hội tụ trên người Cổ Trần.
Khí vận, đó là khí vận của bộ lạc, lớn mạnh vô cùng vô tận, giống như một dòng sông đang ào ào lao tới, khiến Cổ Trần kinh hãi.
- Đây là khí vận sao?Cổ Trần đứng trên Thanh Đồng đại điện, khiếp sợ nhìn luồng khí tức thần bí mạnh mẽ đang xông đến từ bốn phương tám hướng, tràn vào trong thân thể, tiến sâu vào trong linh hồn.
Vù!Bên trong Tử Phủ, Thanh Đồng ấn tỷ, Thanh Đồng chi thư cùng nhau phát sáng, đồng thời cắn nuốt hấp thu khí vận vô biên, khí tức khổng lồ vừa mới hội tụ.
Nó đại biểu cho tộc vận của toàn bộ bộ lạc, giống như một con sông lớn dài vô biên, đang lao thẳng về phía trước, chảy mãi không dừng.
Trong giây phút ấy, dường như Cổ Trần đã trông thấy được vô số tộc nhân đang quỳ lạy, hò hét, sùng bái, tín ngưỡng, lực lượng kỳ diệu không nhìn thấy được dung nhập vào trong linh hồn, khiến tâm linh của hắn xảy ra biến hóa kỳ diệu.
- Giết dị tộc, sáng lập cơ nghiệp của Nhân tộc, khí vận hội tụ, trấn áp!Một khắc sau, Cổ Trần vô thức hét lớn một tiếng, một tia sáng Thanh Đồng phát ra từ bên trong Tử Phủ, Thanh Đồng chi thư rung động, ba nghìn văn tự cùng nhau lóe sáng, trấn áp dòng sông vô hình.
Đó là khí vận thuộc về Hoang Cổ bộ lạc, là con đường Cổ Trần dẫn dắt bộ lạc lớn mạnh, giết dị tộc, khai sáng thịnh thế hội tụ tạo thành.
Có Thanh Đồng chi thư trấn áp khí vận, trong tương lai khí vận sẽ cuồn cuộn không dứt, không ngừng lớn mạnh, chỉ cần không bị thiên tai nhân họa quá lớn ảnh hưởng sẽ có thể giữ vững cuộc sống phồn thịnh mãi mãi về sau.
Đương nhiên, Cổ Trần tin tưởng, hiện giờ trong Bách Man sơn đã không còn dị tộc nào có thể uy hiếp bọn họ, còn về hai cấm địa, chỉ cần không đụng chạm đến bọn họ thì không có vấn đề gì.
- Đến thế giới này thời gian không dài không ngắn, cuối cùng cũng có chút thành tựu, đúng là không dễ dàng.
Cổ Trần nhìn đám người đông nghịt đang quỳ lạy, cảm ơn, không ngừng dâng lên tín ngưỡng tinh khiết nhất của mình, hội tụ tạo thành khí vận của bộ lạc.
Thành tựu này không hiểu sao khiến hắn có chút xúc động, nhớ ngày đó khi vừa đến thế giới này, vẻ mê mang và bất lực ấy, trong lòng hắn lúc nào cũng hoảng sợ và lo lắng.
Bây giờ nghĩ lại, con đường này rất không dễ dàng, nếu không phải bên trong Tử Phủ có viên hạt châu thần bí kia, nếu không phải được lão Vu Chúc truyền cho một cỗ năng lượng trước khi chết.
Tương lai của hắn khả năng vẫn là ẩn số.
- Bách Man sơn, chỉ là điểm bắt đầu, trong tương lai, ta sẽ dẫn dắt bộ lạc viết nên truyền thuyết không thể xóa nhòa ở thế giới này.
.