Đứa trẻ đặc biệt ở đây chính là đám trẻ con của Nhân tộc đã bị luyện thành Dược nhân.
- Tổng số tài nguyên, vật tư thu được nhiều không thể đếm hết, trong đó hai nghìn tám trăm sáu mươi gốc Linh dược nghìn năm, hai mươi chín gốc Dược Vương, còn có một bí cảnh, hiện giờ đã phái người canh giữ cửa ra vào, mời tộc trưởng định đoạt.
Hắc Thổ nói xong thì giao nộp lên một đống trang bị trữ vật, không chừa lại chút nào, đó là tất cả chiến lợi phẩm, và vậ tư thu hoạch được sau khi tiêu diệt sào huyệt Kim tộc.
- Ta chỉ cần mười mấy gốc Dược Vương thôi, những thứ khác đều không cần.
Cổ Trần không thèm xem, chỉ lấy mười mấy gốc Dược Vương, số còn lại trực tiếp xua tay bảo hắn thu về.
- Những chiến lợi phẩm này, ngươi giữ lấy, phân phát khen thưởng cho có tướng sĩ dựa theo chiến công, tướng sĩ chết trận khen thưởng bồi thường gấp bội.
Hắn chậm rãi nói ra quyết định của mình, đây là lần đầu tiên hắn không lấy chiến lợi phẩm.
Đã đến bước này rồi, đối với hắn mà nói phần lớn đồ vật đều không có nhiều tác dụng, chỉ có Linh dược, Linh vật nghìn năm trở lên mới có chút tác dụng.
Nhưng Cổ Trần không muốn chiếm lấy toàn bộ, đám người Hắc Thổ, Man Phi vất vả chém giết như vậy, không thể không cho bọn họ chút ngon ngọt, một mình hắn chiếm lấy tất cả thì không được hay lắm.
Cho nên, số vật tư tịch thu được lần này, ngoài phần lớn đã giao cho bộ lạc để làm tài sản chung, số còn lại được dùng để khen thưởng cho tướng sĩ có công trong trận chiến, và bồi thường cho binh lính chết trận.
Còn chuyện bồi thường như thế nào, đương nhiên là phát cho người nhân của bọn họ.
- Man Phi, đến lượt ngươi.
Hắc Thổ nói xong thì ngồi về chỗ của mình, ánh mắt nhìn về phía Man Phi cách đó không xa, nở nụ cười nói.
Người được điểm danh lập tức đứng dậy, cung kính hành lễ với Cổ Trần đang ngồi trên cao.
Sau đó Man Phi bắt đầu nói ra tình hình cụ thể:- Tộc trưởng, quân đoàn do ta dẫn dắt một nghìn sáu trăm người tử trận, tiêu diệt một trăm ba mươi sáu vạn người già trẻ nam nữ của Thạch tộc, đánh hạ bốn quặng mỏ, hai dược viên, và một bí cảnh của Thạch tộc.
- Chiến lợi phẩm thu được gồm có mấy trăm ngàn con Giao Mã lớn nhỏ, giải cứu năm mươi mốt vạn tám nghìn sáu trăm người, trong đó có ba vạn tám nghìn đứa trẻ đặc biệt.
- Đây là chiến lợi phẩm và vật tư chúng ta thu được, lương thực, dược liệu, khoáng thạch, Linh vật nhiều vô số kể, trong đó có ba nghìn một trăm gốc Linh dược nghìn năm, hai mươi mốt gốc Dược Vương, mời tộc trưởng xem qua.
Man Phi nói xong thì nộp lên một đống túi trữ vật.
Nhưng Cổ Trần vẫn không hề xem xét như trước, chỉ cầm lấy mười một gốc Dược Vương nhìn không kém lắm, hắn thu lại trước để sau này dùng.
.
Những thứ còn lại hắn không hề động đến, đưa ngược lại cho Man Phi, rồi nói:- Số còn lại tự các ngươi xử lý, sửa sang lại công pháp tu luyện đặt trong Truyền Thừa Đại Điện làm tài sản chung của bộ lạc, chọn ra một phần dùng để khen thưởng cho tướng sĩ có công, số còn lại giao cho bộ lạc xử lý.
- Vâng, tộc trưởng!Man Phi trịnh trọng bái tạ, vẻ mặt đầy cảm kích, ngay cả nhìn Cổ Trần cũng không thèm nhìn đồ vật bên trong, mười gốc Dược Vương còn lại cũng không cần.
Đây chẳng phải là khen thưởng cho hắn sao, sao hắn có thể không kích động được?Long Uyên ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh này thì vô cùng hâm mộ, mười gốc Dược Vương đó, cả đời này hắn chỉ mới được dùng một gốc Dược Vương, đúng là xa xỉ.
Còn hai người Man Phi, Hắc Thổ lập tức đã có mười mấy gốc Dược Vương, chênh lệch này, quá lớn, khiến hắn càng khâm phục Cổ Trần hơn.
Nếu là hắn, có lẽ sẽ không làm được còn về này, hắn sẽ trực tiếp lấy đi tất cả Dược Vương.
Thật ra là do cơ nghiệp của Cổ Trần rất lớn, tầm mắt cũng cao hơn, thêm vào đó hắn lại có lòng bồi dưỡng thuộc hạ, cho nên không thể nào lấy hết được.
Để lại một chút cho thủ hạ, vừa để bồi dưỡng bọn họ, vừa có thể mua chuộc lòng người, sao lại không làm chứ?- Đại chiến lần này, không thể bỏ qua công lao của Hắc Thổ, Man Phi và rất nhiều tướng sĩ của bộ lạc, ta ở chỗ này kính chư vị một chén.
Cổ Trần giơ chén rượu lên, tươi cười ra hiệu, rồi uống một hơi cạn sạch.
- Kính tộc trưởng!Gần như ngay lập tức mọi người đều đứng lên, hai tay giơ cao chén rượu bằng Thanh Đồng lên, uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt thỏa mãn, sướng như điên.
- Sau đây, là một vài kế hoạch và sắp xếp mà ta quyết định để xây dựng Hoang Cổ bộ lạc.
Cổ Trần để chén rượu xuống, nhẹ nhàng cất lời, tất cả mọi người lập tức ngồi xuống, vểnh tai chăm chú lắng nghe kế hoạch của hắn.
.