Ta Man Hoang Bộ Lạc


Đáng tiếc, Cổ Trần lại không sợ, chỉ là một đạo ý niệm thôi mà, muốn đối phó với linh hồn của hắn sao, đừng có đùa, có Lục Đạo ma bàn, cho dù ý niệm của bất cứ ai cũng không thể tiêu diệt hoàn toàn linh hồn của hắn.

Trừ khi chân thân xuất hiện, nếu không chỉ một đạo ý niệm hư ảo cũng đừng mong có thể diệt linh hồn hắn, cho nên Cổ Trần không hề sợ hãi.

Còn về chân thân của Thánh Nhân, hắn dám đến đây sao? Chưa nói đến chuyện trong Bách Man sơn có hai tồn tại cấm kỵ đang ẩn náu, nếu chân thân của hắn dám ra đây, lập tức sẽ có Thánh Cảnh của dị tộc xuất hiện vây giết hắn.

- A! Một khắc sau, tiếng kêu thảm thiết truyền đến, thân thể Huyền Ly ở bên dưới Thánh Lệnh đã khô héo hoàn toàn, Thánh Nhân cũng không cứu nổi.

Hắn ta bị Thanh Y dùng một tay nắm lấy cổ, cứ như vậy cướp đoạt toàn bộ sinh mệnh bản nguyên, hóa thành một cái xác khô, ngay cả linh hồn cũng không thoát được.

Đến tận lúc chết, Huyền Ly vẫn không nghĩ ra, vì sao ở trước mặt Thánh Nhân, Thanh Y lại dám giết hắn, còn Cổ Trần thì dám uy hiếp Thánh Nhân?Hai người này, rốt cuộc lấy đâu ra dũng khí và sự tự tin ấy?- Ngươi giỏi lắm, đấy là lần đầu tiên bổn tọa bị một thằng nhãi ranh uy hiếp.

Hư ảnh hình thành từ Thánh niệm nhìn chằm chằm vào Cổ Trần, cuối cùng ánh mắt rơi lên trên người Thanh Y, trong mắt lộ ra sát cơ mờ mịt.


- Nhóc con, bổn tọa khuyên ngươi, cách xa nàng ta một chút, nếu không sẽ dính vào tai vạ.

Hư ảnh của thánh niệm nhẹ nhàng nhắc nhở một câu.

Cổ Trần lạnh lùng hừ một tiếng:- Không cần ngươi phải hao tâm tổn trí, người đã chết rồi, ngươi có thể về được rồi đấy.

- Ngươi tên gì?Hư anh kia nhìn chằm chằm vào Cổ Trần, trong mắt lộ ra một tia tán thưởng, còn có chút tức giận.

Thân là Thánh Nhân, lại bị một tên nhóc con uy hiếp.

- Ta tên, Cổ Trần.

Hắn không thèm giấu diếm, dứt khoát nói ra tên thật của mình.

Chuyện này có gì cần phải giấu, không có gì mất mặt cả.

- Cổ Trần, được lắm, bổn tọa nhớ kỹ ngươi, nếu có hứng thú thì đến Thiên Cương Thánh Địa một chuyến, bổn tọa sẽ thu ngươi làm đồ đệ.

Hư ảnh kia trực tiếp mở miệng mời chào, vậy mà lại muốn thu Cổ Trần làm đồ đệ.

Vẻ mặt hai người Nghĩa Hiên, Chân Nhất đầy hâm mộ, ghen tỵ nhìn Cổ Trần, hắn này dẫm phải vận cứt chó hả?Thế nhưng câu trả lời của Cổ Trần thiếu chút đã khiến hai người sụp đổ.

- Xin lỗi, ta từ chối.

Cổ Trần từ chối thẳng thừng, dứt khoát.


Đúng vậy, hắn từ chối, từ chối lời mời chào của một tên Thánh Nhân, khiến người ta chấn kinh, không thể tin được.

Ngay cả hư ảnh kia cũng có chút sửng sốt, hắn lập tức nhìn Cổ Trần một cái, sau đó không nói gì, rồi tiêu tán không thấy đâu nữa.

- Tấm Thánh Lệnh này ngươi cầm lấy đi, nếu như thay đổi ý định, lúc nào cũng có thể gọi tỉnh một luồng Thánh niệm của bổn tọa, sẽ trực tiếp dẫn ngươi tiến vào Thánh Địa.

Một giọng nói truyền đến, sau đó tấm Thánh Lệnh kia rung lên, rồi bay đến trước mặt Cổ Trần.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt hai người Nghĩa Hiên, Chân Nhất, vẻ mặt bọn họ đều giống như gặp phải quỷ, nhìn Cổ Trần đầy ghen tị, ước ao.

- Thánh Lệnh?Cổ Trần quan sát tấm Thánh Lệnh trước mặt, hắn không hề muốn nhận thứ này, còn có chút ghét bỏ.

Không sai, chính là ghét bỏ, đã không muốn vào Thánh Địa, thì nhận thứ này làm gì, bên trong cất giấu một đạo ý niệm của Thánh Nhân, để nó lúc nào cũng giám sát bản thân sao?- Con ta! A! Cổ Trần… Ngươi chết không yên lành!Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ trong hắc vụ, đó là phụ thân của Huyền Ly, cơ thể Huyền Mặc cũng nhanh chóng khô héo, vài giây sau đã biến thành thây khô, linh hồn cũng bị cắn nuốt.

- Huyền Mặc, Huyền Ly đã chết, từ nay về sau, không còn Huyền Điểu bộ lạc nữa.

Giọng nói lạnh lùng của Cổ Trần truyền khắp bộ lạc, tạo nên một cơn chấn động lớn, vô số người trong bộ lạc hoảng sợ, kinh hãi.


- Tu!Đúng vào lúc này, sâu bên trong Huyền Điểu bộ lạc, một tiếng hót vang trời truyền đến, kèm theo đó là một tia sáng xanh phóng lên bầu trời, nhanh chóng chạy trốn về phía xa xa.

Đó là một con Huyền Điểu màu xanh, Tế Thần của Huyền Điểu bộ lạc.

- Tế Thần của Huyền Điểu bộ lạc, Huyền Điểu, thiếu chút nữa đã quên mất nó.

Cổ Trần kinh ngạc nhìn lại, thì trông thấy một con Huyền Điểu kinh khủng màu xanh đang bay lên không trung, hóa thành một tia sáng màu xanh đang chạy trốn về nơi xa.

- Muốn chạy, chạy được sao?Cổ Trần nở nụ cười lạnh lùng, chân bước ra một bước, cả người lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Phía xa xa, một con chim khổng lồ màu xanh đang hoảng sợ chạy trốn, sải cánh của nó dài đến một trăm thước, cơ thể to lớn tràn đầy cảm giác áp bách, lông chim màu xanh trên người lóe sáng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận