Huyền Điểu lúc này rất hoảng sợ, cực kỳ hoảng sợ.
Vừa rồi, nó vẫn luốn trốn trong bộ lạc run lẩy bẩy, bởi vì ý niệm của Thánh Nhân hạ xuống, luồng Thánh uy ấy dọa nó thiếu chút nữa sợ mất mật.
Trước đó khi hai tên sứ giả Thánh Địa kia ra tay, nó không để vào mắt, nhưng khi ý niệm của Thánh Nhân hạ xuống, nó đã bị dọa sợ.
Vậy cho nên, khi ý niệm của Thánh Nhân vừa tiêu tán, nó lập tức phóng lên trời chạy trốn, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy khỏi nơi này.
Oành!Giữa lúc nó đang chạy trốn, cỗ lực lượng hùng hậu từ trên trời giáng xuống, một chân giẫm trên lưng nó, lực lượng kinh khủng phát ra, đạp nó rơi xuống.
- Kéc…Huyền Điểu hoảng sợ kêu vang.
Cả người nó rơi xuống, đập xuống đất tạo thành một cái hố lớn, lông vũ bay đầy trời.
- Con chim chết tiệt này, ngươi còn dám chạy?Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, khiến cả người Huyền Điểu run rẩy, nó hoảng sợ quay đầu nhìn lại, thì trông thấy Cổ Trần đang giẫm trên lưng nó.
- Thằng nhóc Nhân tộc đáng chết này, cút ngay cho ta.
Huyền Điểu xù lông, ánh sáng trên người điên cuồng phát ra, muốn hất bay Cổ Trần, nhưng mà hai chân Cổ Trần vẫn không nhúc nhích chút nào, giống như đã cắm rễ trên lưng nó vậy.
Hai mắt Cổ Trần lộ ra vẻ ác độc, hắn hừ một tiếng:- Ngươi đã ăn bao nhiêu Nhân tộc, trên người có vô số oán khí đang quấn quanh, ngưng tụ không tan, ngươi đáng chết, thiên địa không giữ được ngươi nữa.
- Hỗn trướng, ngươi! Huyền Điểu nổi giận hét lớn.
Kết quả bị một chân giẫm lên đầu, “Uỳnh” một tiếng đầu cắm xuống mặt đất, bụi mù cuồn cuộn, đá vụn bắn tung tóe ra bốn phía xung quanh.
Huyền Điểu đáng thương, đầu óc nở đầy sao sáng, bị Cổ Trần đạp một chân vào đầu, lực lượng cuồng bạo ấy khiến nó thiếu chút nữa đã suy sụp.
- A! Bổn tọa liều mạng với ngươi.
Huyền Điểu tức giận kêu to.
Lúc nó đang muốn liều mạng, lại cảm thấy toàn thân cứng đờ, không có cách nào động đậy, không gian bốn phía rơi vào trong tĩnh lặng, dường như vạn vật đều dừng lại.
Cổ Trần trực tiếp ngưng đọng thời gian, sau đó rút Thanh Đồng Thạch Kiếm bên hông mình ra đâm vào đầu Huyền Điểu, “Phụt” một tiếng, một dòng máu nóng phun cao ba trượng.
- Không! Huyền Điểu rên rỉ, ý thức mơ hồ, cuối cùng bị kiếm ý xoắn nát, hoàn toàn mất hết khí tức.
Thi thể khổng lồ nằm ở nơi đó, không nhúc nhích, lông vũ trên người vẫn phát sáng, đáng tiếc linh hồn ý chí đã bị Cổ Trần xoắn nát.
Một con Huyền Điểu cường đại, vốn dĩ có thực lực nửa bước Niết Bàn cường đại, chính là một đầu Tế Thần mạnh mẽ chân chính, đã ăn vô số Nhân tộc.
Đáng tiếc lại chết trong tay Cổ Trần, không thể không nói cái chết của nó có chút buồn bực, căn bản nó chưa kịp phát ra bất kỳ năng lực nào đã bị chém chết.
Trước đó nó bị ý niệm của Thánh Nhân khiến cho sợ mất mật, trong quá trình chạy trốn gặp phải Cổ Trần truy kích, căn bản không phải đối thủ của Cổ Trần, lập tức bị chém chết ngay tại chỗ.
- Huyền Điểu nửa bước Niết Bàn, cả người đều là bảo bối, mang về luyện dược cũng không tệ.
Cổ Trần nói lẩm bẩm một mình, sau đó nhảy xuống, phất tay thu thi thể của con Huyền Điểu khổng lồ kia lại.
Xong việc, hắn lại bay lên không trung, rất nhanh đã về đến Huyền Điểu bộ lạc, sắc mặt hai người Nghĩa Hiên và Chân Nhất nhìn Cổ Trần có chút câu nệ.
Hắn này, đúng là một kẻ hung ác, một con Hung Điểu nửa bước Niết Bàn, vậy mà lại bị hắn tuỳ tiện chém giết như thế, tất nhiên bọn họ sẽ cảm thấy có chút lo lắng.
Hơn nữa Cổ Trần còn được một vị Thánh giả trong Thánh Địa ưu ái, thậm chí hắn từ chối người kia cũng không nổi giận, ngược lại còn đưa Thánh Lệnh cho hắn.
Đây là vinh hạnh đặc biệt đến mức nào cơ chứ? Là một thành viên của Thánh Địa, thật ra địa vị của hai người Nghĩa Hiên và Chân Nhất vô cùng thấp, căn bản chính là người ở tầng thấp nhất.
Đối mặt với Cổ Trần được Thánh giả ưu ái, tất nhiên bọn họ không dám lạnh lùng như trước, tuy trong lòng hâm mộ ghen ghét, nhưng trên mặt lại vô cùng cẩn thận và câu nệ.
- Cổ huynh, khi nào ngài tiến vào Thánh Địa?Nghĩa Hiên hỏi han, giọng điệu có vẻ nịnh nọt.
Chân Nhất hơi cúi đầu, có chút xấu hổ, nghĩ đến vừa rồi hai người bọn họ còn ra tay với Cổ Trần, không biết hắn này có nhớ mối thù đó mà làm khó dễ bọn họ không?Thật ra hai người này hoàn toàn lo lắng dư thừa, Cổ Trần không muốn xảy ra xung đột với Thánh Địa, chỉ cần hai người này không tìm đường chết sẽ không bị hắn ghi hận.
Trông thấy thái độ của hai người thay đổi, Cổ Trần cũng không thèm quan tâm, trước mắt hắn chưa có đủ năng lực có thể đối đầu với Thánh Địa, nên bình yên vô sự là tốt nhất.
.