Ta Man Hoang Bộ Lạc


Trước đó khi ý niệm của Thánh giả muốn giết chết Thanh Y, bất đắc dĩ hắn mới phải làm vậy, Cổ Trần không quan tâm người đó là Thánh Nhân hay là Thần Linh, muốn giết Thanh Y, vậy thì chính là kẻ địch của hắn.

- Ta sẽ không gia nhập Thánh Địa, các ngươi không cần nói nữa.

Cổ Trần xua tay không để ý đến hai người, mà bay lơ lửng giữa không trung, nhìn về phía Thanh Y đang triển khai giết chóc trong bộ lạc.

Cả người nàng phát ra hắc khí của tử vong và bất tường, lao thẳng một đường vào trong Huyền Điểu bộ lạc, lôi một kẻ đã từng tham dự giết hại trưởng lão của Thanh Thạch bộ lạc ra chém giết.

Còn có cả một bộ phận thuộc hạ thân tín của hai cha con Huyền Mặc, Huyền Ly, phần tử trung thành, tất cả đều bị nàng vô tình giết sạch.

Nhìn thấy Thanh Y đang giết người, Cổ Trần không nói lời nào, thân là sứ giả Thánh Địa, Nghĩa Hiên và Chân Nhất căn bản coi như không nhìn thấy.

Không thấy vừa rồi vì Thanh Y, ngay cả Thánh Nhân Cổ Trần cũng dám uy hiếp sao, nếu hai người bọn họ dám nhảy ra nói một câu, khả năng sẽ bị Cổ Trần giết chết ngay tại chỗ.


Cho dù hai người chết đi, Thánh Địa cũng sẽ không đòi lại công đạo cho bọn họ.

Thiên phú tiềm lực của Cổ Trần cực cao, được một vị Thánh giả trong Thánh Địa coi trọng, ngay cả bị hắn uy hiếp cũng không so đo, có thể nói là khiến cho hai người cực kỳ ghen ghét.

- Không ngờ, trong Bách Man sơn vậy mà lại sinh ra được nhân vật bậc này.

Nghĩa Hiên âm thầm cảm thán, cười khổ nói ra:- Chân Nhất, ta vừa dò xét tình hình trong Bách Man sơn, phát hiện tất cả dị tộc đều biến mất rồi.

Sắc mặt Chân Nhất cứng đờ, nhìn Cổ Trần trước mắt đầy kính sợ, hắn nhỏ giọng nói:- Vốn dĩ trong Bách Man sơn có tam đại dị tộc cường đại là Thú nhân, Kim tộc, Thạch tộc, còn có Xà tộc, Lang tộc và một vài tiểu tộc khác nữa.

- Nhưng bây giờ đều bị hắn tiêu diệt cả rồi, vậy mà nơi này đã biến thành địa bàn của Nhân tộc, xem ra, tin tức của Thánh Địa không được linh thông cho lắm.

Trong lòng Chân Nhất cảm thấy đắng chát và chấn kinh.

Đối với tất cả những việc Cổ Trần đã làm, hắn cảm thấy kinh hãi, chỉ dựa vào sức một người, vậy mà có thể tiêu diệt hết sạch tất cả dị tộc trong Bách Man sơn.

Mấy đại dị tộc tất cả đều bị tiêu diệt, mấy trăm vạn sinh linh chết trong tay Cổ Trần, vậy mà trên người hắn không lộ ra sát khí, nếu không vừa rồi bọn họ cũng sẽ không dám khiêu chiến Cổ Trần.

Nghĩ lại thì, những người tự cho mình là thiên kiêu như bọn họ, thân là người của Thánh Địa, nhưng đã từng giết được bao nhiêu dị tộc? Nếu so với Cổ Trần thì kém nhau quá nhiều.

Uỳnh!Rất nhanh, bên trong Huyền Điểu bộ lạc đã không còn ai dám phản kháng nữa, Cả người Thanh Y tỏa ra đầy hắc khí, bước từng bước một đạp không bay đến, từng đám hắc vụ từ chân nàng tuôn ra, nâng nàng lên.


Nàng đi tới trước mặt Cổ Trần, yên lặng nhìn hắn chăm chú, Tử khí trong mắt dần dần tiêu tán, lộ ra một chút trong sáng.

- Cổ Trần ca ca! Thanh Y lẩm bẩm gọi một tiếng.

Trái tim Cổ Trần khẽ run lên, hắn bước đến, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, nhìn nàng có chút đau lòng.

- Thanh Y, xin lỗi, là do ta hại ngươi biến thành dạng này.

Lời Cổ Trần có chút tự trách.

Thanh Y khẽ nghiêng đầu, giống như đang tự hỏi, trong hai mắt ẩn chứa một luồng Tử khí, khiến người khác nhìn vào cảm thấy lạnh lẽo không chịu nổi.

- Ta, có phải ta đã biến thành một quái vật mang bất tường rồi hay không?Thanh Y yên lặng một lúc lâu, mới nhẹ nhàng mở miệng, trên mặt lộ ra vẻ mê mang.

Từ khi trông thấy dáng vẻ chết thảm của A Công, bộ lạc bị hủy, Thanh Y lập tức biến thành dạng này, biến thành một kẻ mang đầy bất tường, quái vật mang đến tai ách.

- Không, ngươi không phải quái vật.


Cổ Trần nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, chân thành nói:- Ngươi là Thanh Y, là muội muội của Cổ Trần ta, không phải quái vật, người nào dám nói ngươi là quái vật ta làm thịt kẻ đó.

- Cám ơn ngươi, Cổ Trần ca ca.

Thanh Y đột nhiên nở nụ cười, nụ cười ấy rất tinh khiết, nhưng Tử khí trong mắt thì càng lúc càng đậm đặc, trên người tỏa ra một luồng hắc khí, không ngừng lan tràn ra ngoài, mang theo một cỗ lực lượng bất tường.

Cổ Trần nhíu mày lại, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng nói ra:- Thanh Y, theo ta về nhà, không ai có thể bắt nạt ngươi nữa, càng không có ai dám nói ngươi là quái vật.

Nào ngờ, Thanh Y lại khẽ lắc đầu, nàng nhẹ nhàng tránh thoát khỏi tay Cổ Trần, lui về phía sau một bước.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận