Ta Man Hoang Bộ Lạc


Cổ Trần một mình đơn độc đấu với ba Phong Vương giả dị tộc, khí phách vô song, không lùi nửa bước, khí tức cường đại không ngừng va chạm vào nhau, nhưng bản thân hắn lại không hề nhúc nhích tí nào.

- Nhân tộc, nơi này đã bị chúng ta phong tỏa, ngươi không thoát nổi đâu, để xem hôm nay người lấy đâu ra sự tự tin, để đồng thời đối phó với ba vị Phong Vương giả chúng ta?Hắc Thạch Vương lạnh lùng nhìn Cổ Trần, bước một bước ra khỏi chiến thuyền, đi về phía Cổ Trần.

Hai người khác cũng lách mình ra ngoài, bước ra khỏi chiến thuyền, ba người đứng ở ba phía trực tiếp phong tỏa tất cả đường đi của Cổ Trần.

Uỳnh!Ba Phong Vương giả liên thủ phong tỏa hư không, nơi này bị ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, muốn thoát ra được trừ khi đánh tan lực lượng liên hợp giữa ba người.

- Cổ Trần, ta rất tò mò, không biết ngươi lấy đâu ra tự tin?Kim Quang Vương nở nụ cười lạnh lùng nhìn Cổ Trần, không nóng nảy chút nào, đối phó với một tên chỉ mới đạt cảnh giới Chiến Thể viên mãn của Nhân tộc, nếu ba Phong Vương giả liên thủ phong tỏa còn để hắn chạy thoát, vậy thì đập đầu chết đi cho xong.

Khí tức của Cự Phủ Vương có chút táo bạo, hung ác trừng mắt nhìn Cổ Trần, chất vấn:- Mông Liệt chính là một thành viên của Bỉ Mông Vương tộc ta, được phái đến Bách Man sơn, ngươi dám giết hắn, đúng là không muốn sống nữa mà.


- Giết cũng giết rồi, sao các ngươi nói nhảm nhiều như vậy, muốn chiến thì chiến thôi!Cổ Trần đứng thẳng tắp, khí tức ngút trời, trong mắt lộ ra chiến ý rực rỡ, không sợ ba Phong Vương giả liên thủ phong tỏa vây giết một chút nào.

Hắn lấy đâu ra tự tin? Tất nhiên là từ lực lượng và tu vi của bản thân, đối với chiến lực của mình, Cổ Trần tràn đầy tự tin, đối với con át chủ bài của mình, hắn lại càng tin tưởng hơn.

Cho dù không giết được ba Phong Vương giả, nhưng chắc chắn có thể giữ được tính mạng dưới sự liên thủ của ba người, thậm chí nếu tìm được cơ hội, còn có thể khiến đối thủ trọng thương, thậm chí giết chết đối thủ.

- Đến đây chiến nào, các ngươi từng người lên một, hay là cùng nhau xông lên? Để ta xem thử xem, rốt cuộc Phong Vương giả mạnh bao nhiêu?Chiến ý trong lòng Cổ Trần dâng lên, lực lượng đã ngưng tụ xong muốn bùng nổ phát ra, hắn muốn khiêu chiến với ba Phong Vương giả của dị tộc.

- Hỗn trướng!Hắc Thạch Vương tức giận, lạnh lùng quát:- Chúng ta chính là Phong Vương giả, tất nhiên cần thể diện, một người đánh với ngươi đã coi như bắt nạt ngươi rồi, bảo ba chúng ta cùng tiến lên, ngươi nghĩ ngươi là ai?- Không sai, một mình bản vương cũng đủ để bóp chết ngươi rồi.

Cự Phủ Vương nói rất bá đạo, vung tay bóp nát không khí.

Kim Quang Vương đứng bên cạnh cười mỉa mai, nhìn Cổ Trần khinh thường, căn bản không coi hắn ra gì, nếu ba Phong Vương giả bọn họ liên thủ đối phó với một tên Nhân tộc nho nhỏ Chiến Thể viên mãn, tin tức này truyền đi thanh danh của bọn họ sẽ mất sạch.

Đây chính là tính kiêu ngạo của cường giả, bọn họ khinh thường việc liên thủ đối phó với một thằng nhãi ranh, chỉ liên thủ để phong tỏa ngăn cách nơi này, không cho hắn chạy trốn mà thôi.

- Để Bản Vương tới giết ngươi.

Hắc Thạch Vương trực tiếp bước ra một bước, khí thế vô biên, áp bách ầm ầm lao tới, trong tay hắn ngưng tụ ra một cỗ lực lượng đáng sợ.


- Hả?Cổ Trần đang định ra tay, đột nhiên dừng lại một chút, nhìn về phía hư không xa xa, dường như đã cảm nhận được điều gì đó.

- Hả?Một khắc sau, ba vị Phong Vương giả cũng kinh ngạc nhìn lại, cảm nhận chậm hơn so với Cổ Trần một chút.

Vù!Ở nơi xa, một ta sáng đang xẹt qua bầu trời bay tới, trong nháy mắt đã đến chỗ bọn họ.

- Huyền Vũ Phi Chu!- Là người của Huyền Vũ Thánh Địa?Ba người Hắc Thạch Vương, Cự Phủ Vương, Kim Quang Vương đều nhíu mày lại, kinh ngạc quan sát chiếc Phi Chu đột nhiên bay đến kia.

Chiếc Phi Chu này, bên ngoài lấp lóe ánh sáng mờ ảo, nhìn giống như một con Huyền Vũ, đầu thuyền được điêu khắc thành một cái đầu Huyền Vũ, bá khí ngút trời.

Quan sát chiếc Phi Chu này, Cổ Trần không nhịn được phải kinh ngạc, không ngờ người tới lại là người đến từ Thánh Địa của Nhân tộc, Phi Chu của Huyền Vũ Thánh Địa.

- Bên trong sẽ là ai?- Hắc Thạch Vương, Kim Quang Vương, Cự Phủ Vương, ba người các ngươi lấy lớn hiếp nhỏ cũng thôi đi, lại còn liên thủ đối phó với một tên tiểu bối của Nhân tộc chúng ta, đúng là càng sống càng vô dụng.


Trong chiếc Phi Chu đột nhiên truyền đến một câu như vậy, giọng nói lạnh lùng, lộ ra vẻ trào phúng.

Lời này vừa phát ra, sắc mặt ba vị Phong Vương giả của dị tộc lập tức trở nên u ám, sát cơ trong mắt lạnh thấu xương.

Bạch!Sau đó, một bóng người đi ra khỏi Phi Chu, khí tức sâu như vực, bước từng bước đạp không bay đến, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt mọi người.

Người vừa đến là một nam tử anh tuấn của Nhân tộc, nhìn có vẻ không lớn tuổi lắm, nhưng thật ra ít nhất hắn cũng trên trăm tuổi rồi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận