Ta Man Hoang Bộ Lạc


Hắn căn bản là không sợ hãi gì, cho dù nử tử áo đỏ trước mắt lộ ra uy hiếp khủng khiếp, thậm chí nguy cơ tử vong còn bắt đầu bao phủ, nhưng hắn vẫn không sợ như cũ.

Chẳng cần biết ngươi là ai, vừa thấy mặt đã mở miệng bảo người khác làm nô lệ, tâm lý ai thoải mái được chắc? Cổ Trần không điên lên tại chỗ đã rất khá rồi, hắn cũng là kiêng kị thực lực của đối phương.

- Ngươi có biết câu nói này của ngươi sẽ khiến cho ngươi, thậm chí là toàn bộ tộc nhân bộ lạc của ngươi gặp phải tai ương diệt tộc không?Nữ tử áo đỏ lạnh lùng nói, ánh mắt bừng bừng lửa giận, trong lòng tức tối không thôi, toàn thân nàng tản ra một cỗ khí tức cường đại, sóng nhiệt cuồn cuộn.

Nàng nổi giận, chưa từng có ai dám nhục nhã nàng như vậy.

- Muốn chiến liền chiến, ta tuyệt không làm nô!Cổ Trần hét lớn, sống lưng ưỡn lên thẳng tắp, giống như một cây tiêu thương, huyết khí toàn thân sôi trào, chống lại sự áp bách đáng sợ đến từ đối phương.


Hắn mặt không đổi sắc, mặt đất dưới chân rục rịch vỡ nát, thể hiện áp bách kinh khủng mà hắn đang phải thừa nhận, thế nhưng hắn vẫn lạnh mặt như cũ, hai mắt nhìn chòng chọc vào đối phương, lộ vẻ hung hãn.

- Tuyệt không làm nô?Nử tữ áo đỏ nổi giận thật sự, hừ nói:- Cuồng vọng! Nhân tộc các ngươi chính là chủng tộc thấp kém nhất trong Bách Tộc.

Nói dễ nghe một chút, các ngươi là nô lệ nuôi nhốt của các tộc, nói khó nghe một chút, các ngươi là khẩu phần lương thực của các tộc.

Ngươi lấy đâu ra dũng khí nói tuyệt không làm nô?Oanh!Vừa dứt lời, một cỗ khí thế còn cường đại hơn gấp mười lần lúc nãy áp tới, khiến Cổ Trần không thể không liên tục lùi lại, nhưng dù là như thế, sống lưng hắn vẫn thẳng tắp, chưa từng khom lưng cúi đầu.

- Ngươi không sợ chết?Nhìn bộ dạng không chút sợ hãi của Cổ Trần, nữ tử áo đỏ tức giận, nàng đi tới từng bước một, mặt lạnh lùng, toàn thân sát khí đằng đằng.

Càng đáng sợ chính là, từ trên người nàng liên tục bốc lên hỏa diễm không hiểu từ đâu ra, khí lãng nóng rực đập vào mặt, không khí biến đổi đến mức vặn vẹo.

- Hoặc là chiến, hoặc là cút!Cổ Trần cứng rắn, cho dù đối phương cường đại đáng sợ, hắn vẫn chẳng sợ hãi như cũ, trận chiến cùng Thạch Nhân Kiệt mới vừa rồi đã mang lại sự tự tin cho hắn.

Hắn đã trải qua một trận chiến, lực lượng toàn thân đã hoàn toàn bị hắn khống chế, hiện tại, hắn có đủ tự tin đối chiến với vị nữ tử áo đỏ cường đại này.

Bởi vì lực lượng đến từ viên hạt châu thần bí trong đầu kia, mặc dù bây giờ không cách nào Tôi Thể, nhưng lại có thể vận dụng một công năng khác, đó chính là Độ Kiếp.

Chức năng này cũng là lá bài tẩy của hắn, nếu thật sự liều mạng, Cổ Trần sẽ không tiếc đại giới dẫn Thiên kiếp đến, trực tiếp kéo đối phương vào trong đó.


- Tốt, rất tốt!Nữ tử áo đỏ giận quá mà cười:- Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nói với ta những lời như vậy, ngươi là người đầu tiên, ta ngược lại muốn nhìn xem xương cốt của ngươi cứng đến bao nhiêu, có phải thật sự không hề khuất phục như đã nói không?- Vậy ngươi hãy chết đi!Một tia hung hãn lóe lên trong mắt Cổ Trần, hắn quyết định đối chiến với đối phương, cho dù hiện tại hắn dang trọng thương, hắn cũng không ngại Độ Kiếp sau khi cửu tử nhất sinh.

Cổ Trần vừa nảy ra suy nghĩ dẫn dắt hạt châu thần bí, chuẩn bị mở ra Độ Kiếp, kéo Thiên kiếp đến thì, nữ tử áo đỏ đối diện bỗng nhiên dừng bước lại, sắc mặt kinh ngạc.

- Ủa? Sao ta lại cảm thấy một luồng khí tức nguy hiểm, làm sao có thể?Nữ tử áo đỏ kinh ngạc nhìn Cổ Trần, có chút hãi hùng khiếp vía, bỗng nhiên nàng cảm ứng được nguy cơ ở trên người hắn, dường như một khi tới gần sẽ bị đánh cho hồn phi phách tán.

- Chuyện gì xảy ra?Nàng nheo mắt, tâm tư nhanh chóng chuyển động, sau cùng làm ra quyết định, không tiếp tục tới gần bức bách Cổ Trần, ngược lại còn tản khí tức khủng bố quanh thân đi.

- Tiểu tử Nhân tộc, ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú với ngươi, nhưng vừa lúc hôm nay ta có chuyện quan trọng, tạm thời không thèm so đo, chờ ta xử lý xong sự tình lại tới tìm ngươi, đến lúc đó tất nhiên ngươi sẽ trở thành Chiến Nô đầu tiên của ta.

Nữ tử áo đỏ nói xong lập tức quay người nhảy lên không trung, trong chớp mắt hóa thành một tia sáng đỏ biến mất không thấy gì nữa.


- Nhớ kỹ, ta tên là Hỏa Tang Nhi.

Xa xa truyền tới một thanh âm thanh thúy, ẩn chứa một loại sát ý băng lãnh.

Cổ Trần nhẹ nhàng thở ra, nhìn nữ tử áo đỏ đã đi mất dạng, lập tức giải trừ ý niệm câu thông với hạt châu thần bí, thiếu chút nữa hắn đã dẫn Thiên kiếp đến.

- Hỏa Tang Nhi? Chẳng lẽ đến từ Hỏa tộc?Cổ Trần nói một mình, suy đoán đối phương có lẽ đến từ Hỏa tộc?Mặc kệ như thế nào, một trận nguy cơ cuối cùng đã qua.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận