Ta Man Hoang Bộ Lạc


Điều duy nhất khiến hai người cảm thấy có chút buồn bã chính là, bọn họ đi theo hầu Cổ Trần lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy Cổ Trần muốn hai nàng thị tẩm, tất nhiên điều này khiến hai người không nhịn được cảm thấy mất mát.

Thiếu nữ mà, có ai không mơ mộng đâu.

- Tu luyện cho tốt.

Cổ Trần mỉm cười, sau khi dặn dò vài điều cần chú ý trong quá trình tu luyện thì bay lơ lửng ra khỏi đại điện, để hại hai tỷ muội Li và Lạc tỷ nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt thất vọng.

- Tỷ tỷ, có phải tộc trưởng không thích chúng ta hay không?Lạc không nhịn được mở miệng.

Vẻ mất mát trên mặt nàng không có cách nào che giấu được, trong lòng nàng vô cùng sùng bái yêu thích vị Cổ Trần tộc trưởng này, nhưng chưa bao giờ thấy tộc trưởng có ý gì khác.


Li khẽ nhíu mày lại, khiển trách:- Không được nói bậy, tộc trưởng bận bịu vì bộ lạc, vì vô số tộc nhân, lấy đâu ra thời gian để ý tới hai thị nữ nhỏ bé vô dụng như chúng ta?- Hầu hạ tộc trưởng cho tốt là được rồi.

So sánh hai người với nhau thì Li trưởng thành chững chạc hơn một chút, sau khi răn dạy muội muội xong, nàng nói tiếp:- Đi thôi, quay về tu luyện cho tốt, chúng ta không thể khiến cho tộc trưởng thất vọng.

- Khi nào có đủ thực lực, nói không chừng chúng ta sẽ có thể đi theo bên cạnh tộc trưởng, cùng nhau chinh chiến vì bộ lạc, vì Nhân tộc.

- Tộc trưởng từng nói, phụ nữ cũng có thể tạo ra được cống hiến to lớn vì bộ lạc, vì Nhân tộc.

Li mang vẻ mặt kiên định, kéo tay muội muội mình, hai tỷ muội đi vào trong một tòa thiên điện khác, bắt đầu tu luyện.

Tòa thiên điện này là nơi các nàng sinh hoạt tu luyện hàng ngày, cách chủ điện của Cổ Trần chỉ có mười bước chân, để tiện cho việc hầu hạ tộc trưởng.

Đối với ý đồ nhỏ trong lòng hai tỷ muội, sao Cổ Trần lại không biết chứ, nhưng trước mắt hắn thật sự không có tâm trạng nào để nói đến chuyện trai gái.

Hiện giờ nhìn có vẻ như bộ lạc đã hùng bá Bách Man sơn, nhưng thật ra nguy cơ khắp xung quanh, chưa nói đến Thủy tộc ở trong Vô Tận Hải, chỉ nói đến ngay khu vực xung quanh Bách Man sơn thôi, cũng không được yên bình.

Không nói tới chuyện khác, chỉ nói ngay giao giới với Man Hoang bình nguyên thôi, nơi đó có một mảnh Tử Vong hoang nguyên mang theo uy hiếp to lớn, còn có khu vực phía Đông cách Bách Man sơn khoảng trăm vạn dặm, nơi đó chính là địa bàn của Kim tộc.

Xung quanh Bách Man sơn có vô số uy hiếp tồn tại, Cổ Trần không dám xem thường, lúc nào cũng nghĩ cách để tăng cao thực lực của mình, tăng cao thực lực của bộ lạc.

- Báo, tộc trưởng!Cổ Trần vừa ra bên ngoài, thì có một người nhảy xuống từ một con Sư Thứu đang bay trên bầu trời.


- Chuyện gì?Cổ Trần nhíu mày hỏi.

Người đến là một trinh sát của bộ lạc, hắn quỳ một chân xuống nói:- Bẩm báo tộc trưởng, phân đội thăm dò số ba phát hiện ra một lối vào bí cảnh mơ hồ ở phía Đông Bắc cách nơi này tám vạn dặm.

- Cửa vào bí cảnh mơ hồ?Nghe thấy thế, hai mắt Cổ Trần sáng lên, hắn vô cùng bất ngờ, không nghĩ tới vậy mà tiểu đội thăm dò lại phát hiện ra được một lối vào bí cảnh mơ hồ, đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

Bí cảnh, đại biểu cho kỳ ngộ, có điều cũng mang theo nguy hiểm.

- Được rồi, lập tức dẫn đường, ta sẽ tự mình qua đó xem thử.

- Nếu là thật, tiểu đội các ngươi đã lập được một công lớn.

Cổ Trần vui mừng nói, sau đó lập tức bay lên không trung, bảo tên trinh sát kia của bộ lạc dẫn hắn đến nơi phát hiện ra bí cảnh.


Phía đông bắc của Bách Man sơn, là một mảnh đầm lầy, lúc này đang có một đám Sư Thứu của bộ lạc tụ tập ở bên bờ.

Vù!Đột nhiên một đầu Phi long từ trên trời hạ xuống, thân thể cao lớn, cánh đập vù vù khiến bụi mù bay lên cuồn cuộn.

Lúc này có một người thanh niên đang đứng trên Phi Long, người tới chính là Cổ Trần.

- Tham kiến tộc trưởng!Nhìn thấy Cổ Trần đến đây, cả đám chiến sĩ đồng loạt quỳ một chân xuống hành lễ, mặt đầy vẻ sùng kính, trong mắt mang theo kính ngưỡng nồng đậm.

- Tình hình thế nào?Cổ Trần nhảy xuống khỏi Phi Long, khẽ gật đầu hỏi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận