Ta Man Hoang Bộ Lạc


Thiên Cáp Vương rất tự tin, lắc lư ba sợi tóc xanh mơn mởn trên đầu, khiến sắc mặt Cổ Trần trở nên quái dị, thiếu chút nữa đã bật cười.

Hắn này, vậy mà lại mọc tóc xanh khiến đỉnh đầu xanh mượt.

Hắn thật sự muốn chạy ra nhắc nhở người này một câu, huynh đệ, ngươi đội nón xanh rồi.

- Một đám rác rưởi chỉ biết lải nhải, thích đánh thì đánh nhanh lên, không đánh thì câm miệng cho lão tử.

Đột nhiên một tiếng gào thét truyền đến, khiến dung nham trong phạm vi mười dặm chấn động rung lên, sôi trào cuồn cuộn, làm mọi người cũng phải kêu to một tiếng.

Cả đám đồng thời nhìn lại, thì trông thấy một hắn đàn ông cao to hùng vĩ đang mở miệng.

Hai mắt Cổ Trần sáng lên, quan sát người đàn ông này, làn da của hắn ta màu đỏ thẫm, đỉnh đầu có hai cái sừng trâu, miệng đầy răng nanh, chính là một thành viên của Thú nhân tộc.


- Ngưu Ma Vương tộc, cái con trâu già Thú nhân nhà ngươi, bị ngứa da ngứa thịt rồi đúng không?Hắc Trùng Vương nhìn chằm chằm vào người kia, sắc mặt u ám.

Tên Thú nhân này, chính là một thành viên của Ma Ngưu Vương tộc, dòng máu chảy trong người hắn chính là từ Ma Ngưu cường đại từ thời viễn cổ, huyết mạch của Vương tộc, tu vi cường đại, chiến lực vô cùng khủng bố.

- Chỉ là huyết mạch của Ngưu Ma thôi mà, ngay cả Thái Thản Vương tộc của Thú nhân các ngươi bản Vương còn không sợ, ngươi lại dám hỗn xược nữa bản Vương sẽ làm thịt ngươi.

Kim Giáp Vương cũng là kẻ bá đạo, vừa mở miệng đã muốn làm thịt con Ma Ngưu kia, tất cả mọi người đều là phong Vương giả, chiến lực có mạnh có yếu, nhưng ai nấy đều có lòng tin tuyệt đối.

Đây chính là sự tự tin, kiêu ngạo của Vương giả.

- Đến đây nào, xem ai sợ ai?Ngưu Ma cũng kiêu ngạo quát to, chiếc búa lớn trong tay hắn rung lên, có vẻ như chỉ cần một lời không hợp lập tức sẽ ra tay.

Mọi người thấy thế vội vàng lui lại, trên mặt ai nấy đều tràn đầy hứng thú nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, lúc này khí tức của hai vị phong Vương giả cường đại Kim Giáp Vương và Ngưu Ma đã va chạm vào nhau.

Ầm!Đúng lúc đó đột nhiên, dung nham lập tức nổ tung, một tia sáng kinh người từ bên trong phát ra, thần quang ngút trời, khiến cả đám kinh ngạc ào ào tản ra.

- Đó là thứ gì?- Có bảo vật!- Quả nhiên, vừa rồi bản Vương không cảm ứng sai.

Mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm vào cột sáng đột nhiên phát ra kia, hai mắt tỏa sáng, vô cùng vui mừng nhìn chằm chằm vào bên dưới cột sáng.

Chỗ đó chắc chắn có bảo vật, nếu không thì sao đột nhiên lại phát ra ánh sáng như thế này.

Bọn họ đều cảm nhận được thứ gì đó, nên mới bay về phía bên này, không ngờ vậy mà thật sự có bảo vật đang ẩn nấp, hiện giờ bỗng nhiên xuất hiện đột ngột.


- Bảo vật?Cổ Trần vẫn ẩn nấp không hề nhúc nhích, lông mày nhíu, nhìn cột sáng ngút trời kia, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được.

Hắn lặng lẽ nhìn về phía hai chỗ bên dưới dung nham, chính là nơi ẩn nấp của một nam một nữ, trong số đó một chỗ là nơi ẩn nấp của Hỏa Tang Nhi.

Một chỗ khác chính là nơi hắn đàn ông cả người bốc lửa, trên đỉnh đầu có hai cái sừng màu đỏ kia ẩn nấp, không biết hắn thuộc về chủng tộc nào.

Rầm rầm rầm! Sau đó, cột sáng càng ngày càng sáng hơn, vô số dung nham nổ tung phát ra tiếng nổ ầm ầm, một đống dung nham bị một cỗ lực lượng khổng lồ phá vỡ.

Giống như có một con quái vật khổng lồ nào đó ở dưới dung nham đang muốn chui lên.

Ánh mắt cả đám người đều sáng lên, nhìn chằm chằm vào nơi dung nham đang không ngừng bị phá vỡ, dần dần, một thứ gì đó khổng lồ bắt đầu lộ ra hình dáng.

Đó là một tòa kiến trúc, đang chậm rãi chui lên từ trong dung nham dưới lòng đất.

- Mau nhìn!Hắc Trùng Vương kinh hô một tiếng, hai mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm vào kiến trúc khổng lồ đang từ từ chui lên khỏi dung nham, nhìn qua có vẻ như đó là một cung điện.

Cung điện này cực kỳ to lớn, chìm sâu bên dưới lớp dung nham, đang từ từ chui lên, không ngừng phá vỡ dung nham vô tận, dần dần xuất hiện trước mặt mọi người.


Quang mang vạn trượng, một tòa cung điện khổng lồ hùng vĩ xuất hiện.

- Thần Điện?Thiên Cáp Vương kinh ngạc kêu lên, vẻ mặt đầy chấn động, không thể tin nổi những gì bản thân nhìn thấy, kiến trúc hùng vĩ trước mặt hắn vậy mà lại là một tòa Thần Điện.

Thần Điện, chính là nơi ở của Thần, hoặc là nơi thờ phụng Thần Linh mới được gọi là Thần Điện.

Vù vù vù! Đúng lúc ấy, hư không bỗng run rẩy, vô số sợi tơ màu đen đan xen nhau ngang dọc bất ngờ lướt qua hư không, khiếm đám cường giả trẻ tuổi của dị tộc phải cẩn thận né tránh, mỗi người đều vô cùng cảnh giác.

- Đáng chết, ta ghét nhất là vết nứt không gian.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận