Thần Điện này, đã tồn tại không biết bao nhiêu năm rồi, tuy rằng cấm chế bên trên còn rất mạnh, nhưng cũng đã bị mài mòn, rất nhanh đã bị phá tạo thành một lỗ hổng.
- Mở ra!Trên mặt mọi người đều lộ vẻ vui mừng, tăng thêm lực lượng, tiếp tục công kích.
Sau đó một tiếng “Răng rắc” vang nên, cấm chế của Thần Điện nổ tung, đã bị phá vỡ hoàn toàn.
Roẹt!Thế nhưng, đám người kia còn chưa kịp vui mừng, đã trông thấy một bóng người màu đỏ xông ra từ bên trong dung nham, lập tức lao vào trong Thần Điện.
Theo sát phía sau, còn có một cái bóng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, trong tích tắc khi cấm chế bị phá nát, hắn đã lách mình chui vào trong một tòa đại điện.
Roạt!Một khắc sau, dung nham lại bị phá vỡ, một bóng người đỏ như lửa xông vào trong Thần Điện, liên tiếp có người xông vào, khiến đám người vừa phá được cấm chế đứng ngoài đều trợn mắt há hốc mồm, không kịp phản ứng.
- Hỗn trướng!- Láo toét!Đám người Hắc Trùng Vương, Thiên Cáp Vương vừa kinh vừa sợ, không ai ngờ được lại có ba người ẩn nấp ở chỗ này, tất cả mọi người đều không phát hiện ra, khiến bọn họ nhanh chân xông vào trước.
- Hỏa Lân Tử, lại là hắn?Mặt Kim Giáp Vương trở nên u ám.
Ngưu Ma hung ác gắt gỏng:- Đáng chết, dám xông vào trước, đi, giết ba tên láo xược kia.
- Đi!Vù vù vù! Dứt lời đám người Hắc Trùng Vương, Thiên Cáp Vương, Kim Giáp Vương, Ngưu Ma, Thạch Phi Thiên lập tức lách mình tăng tốc xông vào trong cấm chế đã bị phá vỡ, bước vào trong Thần Điện.
Thần Điện to lớn trước mắt, có vô số Thiên Điện vây xung quanh, muốn vào trong chủ điện, nhất định phải tiến vào trong Thiên Điện trước.
Đám người này, mỗi người chọn một Thiên Điện, sau đó ào ào xông vào bên trong, còn về ba người đã vào trong trước đó, tuy bọn chúng cực kỳ tức giận nhưng mà không ai có thời gian để đuổi theo giết bọn họ.
Tìm bảo vật trước mới là việc quan trọng nhất, chuyện còn lại có thể thong thả, sau này gặp phải lúc ấy đuổi giết cũng không muộn.
Một bên khác, Cổ Trần dựa theo trực giác của mình chọn một tòa Thiên Điện tiến vào.
Vừa bước chân vào Thiên Điện, hắn lập tức cảm nhận được một cỗ áp bách nặng nề xông tới, nặng nề giống như bị một ngọn Thần sơn đè lên người vậy.
Còn có một cỗ thần uy tràn ngập, chấn nhiếp tâm thần, áp bách thân thể thậm chí cả linh hồn.
May mà lực lượng linh hồn của Cổ Trần cường đại, cộng thêm Lục Đạo ma bàn phòng ngự, ngăn cản cỗ thần uy kia không để nó ảnh hưởng đến bản thân.
Chỉ là cảm giác bị đè nén trên thân thể vẫn còn, sau khi thích ứng một chút đã giảm đi tương đối, thế mới biết thể phách của hắn có tính thích ứng kinh người đến mức nào.
- Đây là! Thần vật?Cổ Trần ngước mắt nhìn lên, hai mắt lập tức tỏa sáng, hắn trông thấy một món đồ đang bay lơ lửng trên Thiên Điện, ánh sáng ngút trời, thần quang sáng chói.
Nhìn kỹ lại, đó là một khối Thần Ngọc, nhìn qua giống như một vật làm tin, chứa đựng một loại khí tức thần bí nào đó, đang tản ra một luồng thần uy mơ hồ.
Trên miếng Thần Ngọc kia có khắc hoạ một loại văn tự nào đó.
Nhưng Cổ Trần cũng không nhận ra, không có cách nào biết được đây là văn tự gì, hắn đoán chắc là một loại Thần Văn nào đó, đáng tiếc hắn không hiểu Thần Văn.
Ù!Nhẹ nhàng dùng tay chạm vào, miếng Thần Ngọc khẽ run lên, giống như có thần quang mịt mờ tỏa ra, ngăn cản không để Cổ Trần bắt lấy.
Trên tay Cổ Trần lập tức hiện lên đầy lôi đình Thiên Phạt, nắm lấy miếng Thần Ngọc lớn bằng bàn tay kia.
- Nặng quá!Sau khi bắt được miếng Thần Ngọc, sức nặng khiến tay hắn trầm xuống, khiến Cổ Trần có cảm giác không phải hắn đang cầm một miếng ngọc, mà là đang cầm một ngọn Thần Sơn khổng lồ.
May mà khí lực của hắn đủ lớn, nếu không chưa chắc đã bắt được.
Nhưng điều Cổ Trần kinh ngạc chính là, bề ngoài miếng Thần Ngọc này không có gì cả, chỉ lạc ấn một cái Thần Văn, làm cách nào cũng không thể xem xét được tình hình bên trong.
Chỉ cần hắn muốn dùng ý niệm thăm dò tình hình bên trong, lập tức sẽ bị một cỗ lực lượng thần bí ngăn cản, chặn lại, hoàn toàn không có cách nào dò xét thêm.
Sau khi thử vài lần không thành công, Cổ Trần chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Hiện giờ cũng không phải lúc để xem xét, nơi này còn rất nhiều bảo vật, không thể lãng phí thời gian được, nhưng lại có thêm một điểm nữa khiến hắn kinh ngạc, vậy mà lại không có cách nào thu được miếng Thần Ngọc này vào trong không gian trữ vật.
Không còn cách nào khách, Cổ Trần đành phải mang nó theo bên người, hắn nhìn bốn phía xung quanh đại điện một chút, sau khi không phát hiện ra thứ gì nữa, mới tiếp tục đi về phía một cái cửa điện ở phía trước.
.