Ta Man Hoang Bộ Lạc


Đến tận lúc chết hắn vẫn không cam lòng, vậy mà hắn lại bị một tên Nhân tộc thiêu sống, hơn nữa còn không phản kháng lại được chút nào.

Không phải Hắc Trùng Vương không muốn chạy trốn, mà là hắn tuyệt vọng phát hiện ra hắn đã bị giam cầm, đang sống sờ sờ trực tiếp bị Nam Minh Ly Hỏa nướng chín, thiêu cháy, chết đi.

Một tên Vương giả, Hắc Trùng Vương cường đại, thậm chí còn chưa kịp phát ra thực lực chân chính đã bị Cổ Trần thiêu sống như vậy.

- Tên này, không hổ là kẻ chuyên ăn phân, mùi vị đúng là quá khó ngửi.

Cổ Trần phẩy tay xua đi mùi gay mũi trước mặt, tỏ ra vô cùng chán ghét, mấy cái trữ vật giới chỉ trên người hắn đều bị lấy đi hết, coi như chết có ý nghĩa.

Hắc Trùng Vương đáng thương, bị Cổ Trần dùng lửa thiêu sống, đúng là quá thảm.

- Bán Thánh binh, ta nhặt được của hời rồi!Sau khi Cổ Trần thiêu chết Hắc Trùng Vương, ánh mắt hắn lập tức nhìn về phía bảo vật đang lơ lửng trong đại điện, đó là một kiện Bán Thánh binh có hình dạng một cái dây xích.


Trong đại điện, một dây xích dài chín thước lơ lửng ở nơi đó, bề ngoài màu đen nhánh, trên người mang theo khí tức khiến người ta hoảng sợ, ngay cả linh hồn cũng run rẩy.

Cổ Trần tò mò quan sát dây xích trước mắt, hai đầu có một cáo móc sắc bén, phát ra ánh sáng âm u lạnh lẽo.

- Đây là bảo vật gì?Mang theo vài phần tò mò, Cổ Trần trực tiếp khống chế hỏa diễm ngập trời lao tới, bao phủ hoàn toàn sợi dây xích quỷ dị kia.

Xì xì! Dây xích kia lập tức phát ra tiếng xì xì, khói đen bốc lên, tiếng leng keng không dứt, bắt đầu phản kháng, một đám hắc khí không ngừng tuôn ra từ trong dây xích để chống lại hỏa diễm của Cổ Trần.

Đáng, dưới sự thiêu đốt của Nam Minh Ly Hỏa, căn bản nó không thể nào ngăn cản được, khói đen lập tức tiêu tán, bị ngọn lửa kia đốt sạch sẽ.

Sau đó, Cổ Trần điều khiển Nam Minh Ly Hỏa bao vây sợi dây xích, xâm nhập vào trong nó từng chút một, bắt đầu luyện hóa sợi dây xích cực kỳ quỷ dị này.

Keng keng!Từng tiếng leng keng truyền đến, dây xích không ngừng phát ra khói đen chống cự, sau đó dần dần mất đi lực lượng, bị Nam Minh Ly Hỏa bao vây, luyện hóa.

Mười phút sau, Cổ Trần mới luyện hóa hoàn toàn sợi dây xích này, bây giờ hắn mới biết được nó là bảo vật gì.

- Câu Hồn Tỏa Liên?Cổ Trần kinh ngạc kêu lên một tiếng, hơi giật mình vì lai lịch của sợi dây xích này, vậy mà nó lại là một sợi Câu Hồn Tỏa Liên.

Câu Hồn Tỏa Liên chính là một loại bảo vật đặc biệt chuyên nhằm vào linh hồn, có thể trực tiếp trói buộc linh hồn, thậm chí có thể móc linh hồn của ngươi khác ra.

- Đây không phải bảo vật của m Minh tộc sao?Cổ Trần lẩm bẩm, tràn đầy kinh ngạc.


Sợi Câu Hồn Tỏa Liên này, là đồ của m Minh tộc, chính là một trong những chủng tộc quỷ dị nhất trong Man Hoang Bách Tộc.

Bộ tộc này, có các loại thủ đoạn chuyên môn đùng để đối phó với linh hồn, là tồn tại khiến ai nghe thấy tên cũng phải biến sắc.

Hắn không ngờ, trong này lại có một sợi Câu Hồn Tỏa Liên, còn là một kiện Bán Thánh binh nữa, là ai để nó ở nơi này.

Là chủ nhân của Thần Điện sao? Nhưng mà một vị Thần không thể nào lại để ý đến Bán Thánh binh, đối với Thần mà nói Thánh Binh đều là đồ bỏ đi, chứ đừng nói đến Bán Thánh binh.

Có lẽ là một vị cường giả nào đó của m Minh tộc từng tiến vào nơi này, nhưng vẫn lạc, binh khí vẫn còn ở đây.

Roạt!Sau đó Cổ Trần vẫy tay một cái, Câu Hồn Tỏa Liên lập tức bay tới, quấn vài vòng xung quanh cánh tay hắn, phát ra tiếng kêu leng keng.

Vừa cầm vào tay cảm giác đầu tiên là lạnh lẽo, hắn không biết sợi dây xích này được chế tạo bằng chất liệu gì, nhưng lại mang theo khí tức và lực lượng khiến linh hồn người ta phải run rẩy.

- Hả?Đột nhiên, Cổ Trần cảm thấy có gì đó không đúng.

Bên trong sợi Câu Hồn Tỏa Liên này, hình như còn có chỗ nào đó chưa luyện hóa xong.


Ánh mắt Cổ Trần sáng lên, dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn nhìn chằm chằm vào sợi Câu Hồn Tỏa Liên trong tay, ánh mắt có chút lạnh lùng.

- Lục Đạo Luyện Hồn, trấn áp!- Nam Minh Ly Hỏa, phần luyện!Một giây sau, Cổ Trần đột nhiên đánh ra Lục Đạo ma bàn hung hăng trấn áp, sau đó ngọn lửa Nam Minh Ly Hỏa cuồng bạo tràn vào trong Câu Hồn Tỏa Liên.

- A! Một tiếng kêu rên thảm thiết như có như không truyền đến từ trong sợi dây xích, giống như có thứ gì đó đang lẩn trốn bên trong, vậy mà trong đó lại thật sự có một ý thức tồn tại.

Hai mắt Cổ Trần sáng lên, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên không sai, bên trong vẫn còn một linh hồn ý thức đang ẩn náu.

- Thằng nhóc, mau dừng tay! A!Một tiếng kêu thảm thiết từ trong sợi dây xích truyền đến.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận