Ta Man Hoang Bộ Lạc


Cổ Trần hơi cúi đầu với bộ di hài Nhân tộc không ngã kia, sau đó lập tức bước về phía trước, thu bộ hài cốt đã chết vô số năm này lại.

Hắn định mang nó về bộ lạc, mang bộ hài cốt của cường giả Nhân tộc này về đặt trong Anh Linh điện, coi như để vị Cường giả Nhân tộc chết trận này quay về cố hương.

Nói ra cũng rất kỳ lạ, vốn dĩ bộ hài cốt này phát ra khí tức vô cùng bá đạo, nhưng khi Cổ Trần thu nó lại thì không gặp trở ngại nào, ngược lại khí tức bá đạo kia còn trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Thu bộ hài cốt này xong, Cổ Trần đứng trên đỉnh Cốt sơn, nhìn về phía xa xa, đột nhiên một khu vực kiến trúc đập vào mắt hắn.

Đó là một Thần Điện khổng lồ đang trôi nổi giữa không trung, vô số cung điện to lớn đang lơ lửng, khiến Cổ Trần kinh ngạc không thôi.

Đây là một mảnh Thần Quốc, bị đánh tan ra hay sao?Thần linh từng là chủ nơi này, có phải cũng đã bị giết hay không?Mang theo vài phần tò mò, ánh mắt Cổ Trần nhìn chằm chằm vào Thần Điện bị tàn phá đang lơ lửng giữa không trung kia, sau đó hắn bay lên, lao thẳng về phía bên đó.


Ở trong Thần Điện rách nát đó có một cỗ thần uy kinh khủng bao trùm, mênh mông như biển, khiến người ta e ngại.

Cộp!Cổ Trần nhanh chóng bay đến, hạ chân xuống bậc thang bên ngoàithần Điện rách nát đó, ngay lập tức một cỗ thần uy mênh mông trực tiếp ép xuống.

Thần Điện rách nát này có một nghìn bậc thang, được đúc bằng ngọc, phát ra ánh sáng mông lung, bên trên có rất nhiều Thần Văn đang lưu động.

Cổ Trần vừa đi, vừa tra xét bậc thang ngọc dưới chân hắn, yên lặng lĩnh ngộ Thần Văn đang lưu động bên trên, có vẻ như cũng hiểu được đôi chút.

Một nghìn bậc thang, mỗi bước một bậc đi lên phía trên, càng lên cao áp bách lại càng mạnh hơn, một cỗ thần uy từ trong Thần Điện rách nát truyền tới, áp lực vô cùng nặng nề.

Cổ Trần vẫn đi thẳng về phía trước, khi đến bậc thang chín trăm đột nhiên áp lực tăng gấp bội, một cỗ thần uy mênh mông đè thẳng lên người hắn.

Giống như bị một ngọn Thần Sơn đè lên, vô cùng nặng nề, muốn nhấc chân lên cũng vô cùng khó khăn.

Thần uy như ngục, thần ân như biển!Ầm!Đột nhiên Cổ Trần ngẩng đầu lên, khí thế trên người bùng nổ, chống lại cỗ thần uy đáng sợ này, rồi nhanh chân hơn bước từng bước về phía Thần Điện trước mặt.

Tạch!Cổ Trần bước lên bậc thang cuối cùng, đi tới trước cửa Thần Điện rách nát, nhìn Thần Điện khổng lồ này, tâm thần hắn bị chấn động.

Trước cửa Thần Điện, có một bức tượng thần đứng sừng sững, tuy rằng đã rách nát, bị phá hủy rất nhiều, nhìn không ra diện mạo ban đầu của tượng thần, nhưng vẫn tỏa ra uy áp khổng lồ như cũ.


Nhìn tượng thần rách nát này xong, Cổ Trần lại dạo qua một vòng nữa, sau khi không trông thấy thứ gì cả lúc ấy hắn mới đi về phía cửa chính của Thần Điện rách nát này.

Trên mặt đất ở trước cửa chính, có vô số mảnh vỡ vương vãi khắp nơi, cửa chính đã bị phá vỡ tạo ra một lỗ thủng, vô cùng rách nát, bên trong cung điện tràn ngập Thần quang.

Cỗ thần uy đáng sợ kia, chính là truyền đến từ bên trong, điều này khiến tâm trạng của Cổ Trần xuống dốc trầm trọng, càng cảnh giác hơn.

- Thần uy cường đại quá, chẳng lẽ, Thần ở trong đó vẫn còn chưa chết sao?Sắc mặt Cổ Trần trở nên ngưng trọng, càng thêm cảnh giác, hắn bước từng bước một cẩn thận đi tới gần cửa chính của Thần Điện rách nát.

Vừa đến nơi này, cỗ Thần uy kia lại càng trở nên mạnh mẽ hơn, Thần uy cuồn cuộn giống như thủy triều lao đến, không cho người ta có cơ hội thở dốc, thậm chí còn sinh ra xúc động muốn quỳ xuống.

Nhưng sống lưng Cổ Trần vẫn thẳng tắp, chỉ là một cỗ thần uy đã muốn bắt hắn quỳ xuống sao? Đúng là nói đùa.

Đến trước cửa Thần điện, Cổ Trần không do dự chút nào lập tức bước một bước vào trong, xuyên qua cánh cửa bị phá nát, bước vào trong Thần Điện rách rưới tràn đầy nguy hiểm và kỳ ngộ này.

Ầm!Vừa bước chân vào, Cổ Trần đã cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng kinh khủng ập vào mặt, thần ân như biển, thần uy như ngục.


Ù ù!Lúc này, từng tiếng kêu ù ù truyề đến từ trong Tử Phủ của Cổ Trần, Thanh Đồng chi thư phát sáng, ba nghìn văn tự cùng nhau bay ra ngoài lóe sáng, bao phủ bên ngoài thân thể của hắn rồi khẽ lưu động.

Một khắc sau, Cổ Trần cảm nhận được cố thần uy sâu như biển kia đã yếu bớt, khiến hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã cho rằng mình không chống lại được.

Hắn ngước mắt quan sát bốn phía xung quanh, bên trong Thần Điện vô cùng rách nát, vô số mảnh vỡ rơi tung tóe trên mặt đất.

Bốn phía xung quanh có một cỗ khí tức mờ mịt tràn ngập, thần uy cuồn cuộn, có cả uy áp đáng sợ truyền đến từ phía sâu nhất trong Thần Điện, khiến người ta kính sợ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận