Ta Man Hoang Bộ Lạc


Những Mộng Yểm này sụp đổ quá đột ngột, giống như không có thật, trực tiếp tiêu tán trước mặt Cổ Trần.

- Chết tiệt!Sắc mặt Cổ Trần ảm đạm, nhìn dày đặc Mộng Yểm lập tức sụp đổ tiêu tán, vẻ mặt khó coi.

Hắn không cần đoán cũng biết, nhất định có người giở trò ma quỷ, không cần nói cũng biết, nhất định là có liên quan đến cái hư ảnh mới bị đánh tan vừa rồi.

Mộng Yểm, tọa kỵ độc nhất vô nhị từ Minh Thổ, di chuyển không hề có một tiếng động, thậm chí còn có tin đồn rằng Mộng Yểm có thể du hành giữa m Dương và đặt chân lên Minh Thổ.

Vốn dĩ muốn thu phục những Mộng Yểm này làm tọa kỵ cho Bất Tử Cấm Vệ, nhưng bây giờ chúng đột nhiên biến mất, khiến Cổ Trần tâm trạng rất không vui.

Hô!Một làn sóng gợn quét qua tứ phía, toàn bộ Mộng Yểm biến mất không còn tăm tích, sụp đổ thành vô số ma chơi mất dấu.

Cổ Trần sắc mặt tái xanh, hừ lạnh một tiếng:- Ngươi cho rằng lấy đi những Mộng Yểm này có thể ngăn cản ta? Một ngày nào đó, ta sẽ dẫn binh xuống san bằng Minh Thổ của ngươi.


- Hừ, Bản hoàng đang đợi ngươi!Từ trong hư vô truyền ra lời đáp lãnh đạm, từ sâu trong Minh Thổ một tôn Minh Hoàng đáp lại Cổ Trần, lộ ra một loại sát phạt lạnh thấu xương, u ám đáng sợ.

Cổ Trần híp mắt, đưa U Linh Nhãn trực tiếp xuyên qua bóng tối, nhìn thấy một màn mờ mịt sâu trong Tử Vong Hoang Nguyên.

Nơi đó có một Minh Thổ rộng lớn, khi nhìn thấy Minh Thổ này, Cổ Trần không khỏi ngưng tụ ánh mắt, nhìn thấy hai hư ảnh to lớn đang trao đổi, đột nhiên cảm thấy được nguy cơ cùng áp bách vô cùng mạnh mẽ.

Minh Thổ ẩn chứa nguy cơ, vô cùng khủng bố.

- Thứ đê tiện, cũng dám nhìn trộm bản hoàng?Chỉ nghe thấy một tiếng quát lạnh, ý chí kinh người ập xuống, U Linh Nhãn của Cổ Trần chịu một đòn nghiêm trọng, tan vỡ rồi biến mất ngay tại chỗ.

Cổ Trần tỉnh lại, trong mắt hiện lên một vệt máu, có chút đau xót, sau đó liền khôi phục lại.

Hắn hít sâu một hơi, nghiêm nghị nhìn về phía sâu trong Tử Vong Hoang Nguyên, trong lòng dâng lên cảm giác đáng sợ.

- Minh thổ, âm binh, tà linh, chung quy lại là uy hiếp.

Cổ Trần tự nhủ, trong lòng đã nổi lên sát khí, đây là một trở ngại, là uy hiếp.

Bên cạnh Bách Man sơn, có Minh Thổ uy hiếp như vậy, đương nhiên sẽ khiến Cổ Trần có cái gai trong lòng, nếu không rút ra, tự nhiên sẽ khó mà ngủ được.

- Trước tiên cứ kệ đi đã, sớm muộn gì cũng diệt nó.

Cổ Trần hừ lạnh, trong lòng hắn có tính toán, hiện tại vẫn chưa phải lúc, tích lũy thực lực còn chưa đủ, bộ tộc vẫn cần phát triển ổn định trong một khoảng thời gian.

Còn có những mối đe dọa về chủng tộc khác, chẳng hạn như Kim tộc, Thú nhân, Thạch tộc, trước mắt uy hiếp của tam đại tộc mới là mấu chốt.


Đối với uy hiếp đến từ Tử Vong Hoang Nguyên, Cổ Trần đoán chừng Minh Thổ bên đó hẳn là có chút hạn chế, thật sự không thể ra tay.

Đây là một cơ hội, phải phát triển nhanh chóng trong khi đối thủ còn chưa kịp ra tay, chờ sau khi giải quyết hết các mối nguy cơ khác lập tức có thể quay lại giải quyết diệt trừ tai họa ngầm này.

Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Cổ Trần hít sâu một hơi, nhìn lướt qua toàn bộ chiến trường, mất đi Mộng Yểm, mặc dù trong lòng rất thất vọng, nhưng cũng không để ý.

Có nó hay không không quan trọng, đối với Bất Tử cấm vệ mà nói, tọa kỵ có hay không cũng không có gì khác nhau.

Bên cạnh đó, giờ đã có Thanh Đồng chiến thuyền, sau này không cần phải lo lắng trận chiến diễn ra quá xa, tọa kỵ khác có hay không cũng không thành vấn đề.

Hắn chỉ là coi trọng sự độc đáo của Mộng Yểm, có thể đi xuyên qua không gian càng có thể di chuyển lặng yên không phát ra một tiếng động, đó là một ưu điểm rất tốt.

- Rút quân!Cổ Trần khẽ quát một tiếng, hai mươi vạn Bất Tử cấm vệ quay trở lại Thanh Đồng chiến thuyền, không bao lâu liền biến mất sạch sẽ.

Toàn bộ chiến trường yên lặng, chỉ có một tia ma chơi thoảng qua, khí tức dồn dập mang theo khí thế đáng sợ.


Sau một đêm chiến đấu, sáng sớm, tia nắng đầu tiên ló dạng, phía cuối chân trời bắt đầu hửng nắng.

Cổ Trần nhìn mặt trời mọc đằng xa, bóng đêm biến mất, lộ ra ánh sáng và ấm áp, không khí u ám quỷ dị cũng dần dần tiêu tán trong ánh mặt trời.

Đêm qua, vùng đất này bị vô số âm linh, âm binh tàn sát bừa bãi, chỉ còn lại hoang tàn, có thể nói là không có một ngọn cỏ.

- Lần này thu hoạch không tồi.

Cổ Trần tự lẩm bẩm một mình, trong tay có thêm hai quả hồn châu, một là của Tà Linh Hoàng và một là lưu lại sau khi vừa bắn chết huyễn thân Minh Hoàng.

Cả hai viên hồn châu đều chứa đựng một lượng linh hồn lực rất lớn, thuộc loại linh hồn lực của linh hồn huyễn thân của Hoàng giả.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận