Nó là Hoả Lân Tử, về đến Thánh Vực lập tức đem tin tức truyền đi, nhưng bây giờ nghe thấy Hắc Dực Bức Vương muốn đi giết Cổ Trần, lập tức bày ra vẻ mặt khinh thường.
Nó hiểu rất rõ sức mạnh và sự quỷ dị của Cổ Trần, có lần suýt nữa đã bị đối phương giết chết, cũng may chạy nhanh, nếu không chắc chắc đã biến thành một cái thi thể.
Một người khác, là Hoả Tang Nhi- Tang Nhi, ngươi, vẫn là ngươi sao?Bên trong tòa cung điện hoả diễm, một nữ tử mặc váy dài màu hoả diễm, mặt lạnh lùng nhìn Hoả Tang Nhi đang quỳ ở dưới.
Lúc này đây, Hoả Tang Nhi toàn thân run rẩy, sắc mặt biến đổi không ngừng, trong mắt có một tia chần chừ và kiêng kỵ, kiêng kỵ đối với nữ nhân xinh đẹp trước mặt.
- Chủ nhân, ta vẫn luôn là Hoả Tang Nhi, chỉ là thức tỉnh ký ức quá khứ.
Hoả Tang Nhi cúi đầu giải thích, mặt đầy cung kính.
Nữ nhân xinh đẹp không nói một lời, mặt không biểu cảm cứ như vậy mà nhìn y, không khí vô cùng áp lực.
Rất lâu sau, nàng nhàn nhạt mở miệng nói:- Ta mặc kệ ngươi là ai, ngươi chỉ cần nhớ, ngươi là thị nữ của bản cung, cả đời xem bản cung là tôn, nếu như có lòng dạ bất chính, tru tâm của ngươi, diệt chí của ngươi.
- Vâng, chủ nhân!Hoả Tang Nhi sắc mặt trắng bệch, cúi đầu đáp.
Vị này, đệ nhất yêu nghiệt của Hoả Tộc, Hoả Vân Nhi, thực lực thâm sâu khó lường,Cho dù là lão yêu bà đoạt xá thân thể của Hoả Tang Nhi cũng nơm nớp lo sợ, nghĩ cũng biết nàng ta mạnh cỡ nào.
Có lời đồn, Hoả Vân Nhi có huyết mạch của phụ Thần, có máu của Thần Tộc, vô cùng cường đại.
- Nói đi, đem tất cả mọi chuyện một năm một mười nói cho bản cung, không được giấu diếm.
Hoả Vân Nhi, mặt không biểu cảm nói, lẳng lặng nhìn Hoả Tang Nhi ở dưới.
Lúc này đây, Hoả Tang Nhi không hề giấu diếm gì, bởi vì nàng không dám, người ở trước mặt quá đáng sợ, khiến lão yêu bà này không dám giấu diếm và bất kính.
Sau khi nghe Hoả Tang Nhi nói xong, Hoả Vân Nhi rơi vào trầm tư, đôi mắt loé lên một tia đáng sợ, nóng rực vô cùng.
- Cổ Trần? Mảnh đất Bách Man Sơn nghèo nàn này lại có thể sinh ra một nhân vật như vậy?Hoả Vân Nhi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trong mắt có vài phần hiếu kì, đối với Cổ Trần vô cùng hứng thú, muốn tìm hiểu nghiên cứu một phen.
Cổ Trần mà Hoả Tang Nhi nhắc đến, khơi dậy hứng thú của người này.
Mà Cổ Trần đối với chuyện này không hề hay biết, lần này bản thân đã truyền khắp bách tộc Thánh Vực, gây nên một trấn động cực lớn.
Lần này, Cổ Trần nổi danh rồi, bị bách tộc các lộ thiên kiêu yêu nghiệt ghi nhớ rồi.
Bên trong Nhẫn Trữ Vật là không gian rất lớn, chứa đầy các loại linh vật, dược liệu, vật liệu,! Nhiều không đếm xuể.
Không thể không nói, Phong Vương giả đúng là giàu có thật, nhất là mấy tên dị tộc trẻ tuổi khinh đời này.
- Dược vương, tận một ngàn tám trăm gốc, có thể giàu có đến mức này luôn sao?Cổ Trần không ngớt lời tấm tắc.
Hắn nhìn qua một lượt nhận thấy nơi này có đến hơn một ngàn tám trăm gốc Dược vương, mấy loại linh dược ngàn năm lại càng không sao đếm hết.
Ngoài ra còn có đủ loại vật liệu, linh dược quý hiếm rực rỡ sắc màu làm người ta lóa mắt, thèm thuồng.
Hắn thu nhặt tất cả các Dược vương vào bao chứa, còn các loại linh dược ngàn năm thì Cổ Trần chỉ chọn ra một vài cây hợp dùng phối dược mà thôi, ngoài ra thì đều để lại.
Hắn dùng không hết những thứ này, phần nhiều để lại cho những người khác của bộ tộc, mục đích để làm phong phú thêm nguồn tài vật và gia tăng thực lực của người trong tộc.
Còn phải kể đến các loại vật liệu, khoáng thạch chuyên dùng để luyện khí cùng nhiều thứ trân quý khác nữa.
Những thứ này hắn đều có thể để lại trong bao mà dùng.
Cổ Trần không ngừng tìm chọn những thứ mà hắn cần dùng.
Hắn bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ, chỉ một Phong Vương giả thôi đã có gia sản đồ sộ thế này rồi, đến lượt gia tài của lão Thiên Cáp Vương kia liệu sẽ còn thế nào nữa đây.
Cái Nhẫn Trữ Vật này của Hắc Trùng Vương, bên trong có vô số độc dược, độc thảo làm người ta choáng đầu váng óc.
Xác trùng độc thì lại càng nhiều vô kể, mà điều khiến Cổ Trần không ngờ đến hơn đó là, khắp nơi chất đầy những đống phân lớn của linh thú.
Không sai vào đâu được, đúng là phân.
- Con mẹ nó, ngang nhiên để phân linh thú ở đây thật à?Cổ Trần giương mắt nhìn chung quanh giới chỉ một lượt, nhìn thấy ở mấy ngọn núi đối diện cũng chất mấy thứ tương tự phân linh thú, đều đã được phơi khô.
Thậm chí một vài trong số đó còn ẩn hiện long uy nhàn nhạt, khỏi phải nói cũng biết là phân rồng.
Tình huống bất ngờ này làm Cổ Trần chỉ còn biết mở to mắt nhìn, suýt chút nữa thì nôn hết cả ra.
- Ôi, Bọ phân thì muôn đời vẫn là bọ phân, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, muốn sửa cũng sửa không được.
.