Phía sau nó còn có một hắc quang từng bước theo sát, sát khí cuồn cuộn, kinh động đến vô số sinh vật chạy tứ tán.
Một đám mây đen cấp tốc vọt tới, đuổi theo bạch quang phía trước, tản ra một khí tức âm lãnh quỷ dị làm người ta sợ hãi.
Còn bạch quang phía trước kia lại làm Cổ Trần kinh ngạc, nó thế mà lại là một con Phượng Hoàng toàn thân trong suốt sáng trong, tựa như được làm từ bang tinh, tản ra hàn khí lạnh thấu xương.
- Hàn Băng Phượng Hoàng?Cổ Trần kinh hô một tiếng, thấy rõ ràng dáng vẻ chân chính của ánh sáng trắng kia, thế mà lại là một con Phượng Hoàng, hơn nữa vẫn là một con Hàn Băng Phượng Hoàng huyết mạch biến dị.
Nói như vậy là vì Phượng Hoàng thuộc hỏa, nhưng cố tình lại có một loại Phượng Hoàng dị loại có huyết mạch biến dị, ví dụ như Hàn Băng Phượng Hoàng, chính là một trong số đó.
Hàn Băng Phượng Hoàng, huyết mạch chi lực biến dị thành một loại lực lượng lạnh vô cùng, đã không còn năng lực khống hỏa, lại có năng lực đông lạnh vạn vật băng sương chi lực.
Cho nên loại Phượng Hoàng biến dị này không bị Phượng Hoàng tộc tiếp nhận, sẽ bị coi là dị loại, trực tiếp chém chết.
Cổ Trần không ngờ, thế mà lại gặp phải một con hàn Hàn Băng Phượng Hoàng ở chỗ này, xem tình huống có lẽ là đang bị thứ gì đuổi giết một đường chạy trốn tới Bách Man Sơn.
Ánh mắt hắn lập lòe, dừng ở làn sương đen đang đuổi giết Hàn Băng Phượng Hoàng kia, xuyên thấu qua làn sương đen dày đặc thấy được bên trong là một sinh vật đáng sợ.
- Ma Cầm?Cổ Trần nhíu mày, thấy rõ ràng sinh vật trong sương đen, thế mà lại là một con Ma Cầm, lông chim toàn thân đen nhánh tỏa sáng, tản ra ma khí cuồn cuộn.
Con Ma Cầm này, cánh dài trăm trượng, ngang dọc không trung tựa như một đám mây đen cuồn cuộn đánh úp lại.
Đôi mắt của nó như hai tia chớp đỏ ở trên không, chiếu ra một luồng sát khí khủng bố, thị huyết, tàn nhẫn, thô bạo.
- Lệ!Ma Cầm kêu dài, hung uy hiển hách, đáng sợ tới mức Hàn Băng Phượng Hoàng ở phía trước cũng kinh hoảng thất thố, khí tức trên người cũng trở nên hỗn loạn.
Nó bị thương, trên người có một miệng vết thương trí mạng, cái bụng bị lợi trảo rạch tung, máu không ngừng mà chảy ra, nhỏ giọt xuống dưới lập tức đông lại một phương.
Con Hàn Băng Phượng Hoàng này vô cùng mạnh mẽ, ít nhất tương đương với Vương giả một phương, thế mà lại bị một con Ma Cầm đuổi giết thành như vậy.
Nếu là thành viên trong Phượng tộc, sớm đã có cường giả trong tộc tới chi viện, đáng tiếc, Hàn Băng Phượng Hoàng không được đồng tộc chấp nhận.
Bởi vì nó là biến dị, làm cho những con Phượng Hoàng khác ghét bỏ, hàn băng và hỏa diễm vốn dĩ chính là hai loại thuộc tính khắc chế lẫn nhau.
Một con Hàn Băng Phượng Hoàng như ngươi trà trộn vào trong đám Hỏa Diễm Phượng Hoàng, không bị mọi người ghét bỏ mới là lạ.
Còn con Ma Cầm phía sau kia, tốc độ cực nhanh, sương đen cuồn cuộn đánh úp lại, trong mắt lộ ra quang mang thị huyết.
Nó đuổi giết con Hàn Băng Phượng Hoàng này, đó là để cắn nuốt lực lượng huyết mạch biến dị của nó thuế biến chính mình, tiến hóa thành một loại Ma Cầm càng mạnh mẽ hơn.
- Băng Phượng, ngươi trốn không thoát.
Ma cầm há mồm thét dài một tiếng, thanh âm truyền khắp toàn bộ Bách Man Sơn, kinh động vô số Nhân tộc.
Mà khi mọi người thấy Ma Cầm to lớn hoành ngang ở trên không trung, tức khắc như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch, không phải không đủ dũng cảm, mà là quá khủng bố.
Con Ma Cầm kia tản ra ngập trời hung uy, ngang dọc trên không Bách Man Sơn, cuốn cuồn cuộn mây đen, tản ra ma khí kinh thiên.
- Lệ! Hàn Băng Phượng Hoàng kêu lên sợ hãi, trong mắt lộ ra một tia hoảng loạn và sợ hãi, mắt thấy Ma Cầm phía sau sắp đuổi theo, bởi vì bị thương nặng nên tốc độ chậm hơn nhiều, khó có thể chạy thoát.
Trong lòng nó trở nên tuyệt vọng.
Đang lúc Hàn Băng Phượng Hoàng hết sức tuyệt vọng, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, lập tức tỏa định một thân ảnh đang đạp không mà đứng ở phía trước, đang quan sát chúng nó.
Đó là một Nhân tộc, ánh mắt đầu tiên Hàn Băng Phượng Hoàng nhìn thấy thanh niên Nhân tộc kia, bản năng cảm thấy người này rất mạnh, có thể cứu nó.
Nghĩ vậy, Hàn Băng Phượng Hoàng không nói hai lời quay đầu trực tiếp vỗ cánh bay tới, tốc độ kia cực nhanh, hóa thành một dòng nước lạnh bay tới.
Cổ Trần đang đứng quan sát hai con chim thì kinh ngạc vạn phần, nhìn tới Hàn Băng Phượng Hoàng đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm về phía hắn, hơi kinh ngạc.
- Con Băng Phượng này, không nhanh chóng chạy trốn, lại bay về phía ta làm gì?Hắn lầm bầm lầu bầu nói thầm.
Chớp mắt, Hàn Băng Phượng Hoàng cuốn cuồn cuộn băng sương chi lực đã tới trước mặt, hóa thành một hàn quang rồi thu nhỏ lại, thân thể cao lớn lập tức thu nhỏ lại thành một con Băng Phượng nhỏ nhắn tinh xảo.
- Cứu ta!.