Trong lòng Cổ Trần như có chút suy nghĩ, mơ hồ hiểu được điểm quan trọng trong đó, trước Thánh chiến diễn ra, Man Hoang bách tộc có một quy định, đó chính là Thánh giả không cho phép xuất hiện.
Nếu không sẽ bị chính những Thánh giả của các tộc khác ra tay chém giết.
Mà hai người Hắc Dực Thánh giả, Bạch Vũ Thánh giả trước mắt xông vào phạm vi Nhân tộc Huyền Vũ Thánh địa, thậm chí tính kế Huyền Cơ, muốn vây giết hắn.
Mặc Vũ trong lòng sát ý lẫm liệt, nhìn chằm chằm hai người Bạch Vũ, Hắc Dực quỳ rạp trước mắt, ngươi nói các ngươi, làm thì làm, nếu thành công còn dễ nói, nhưng các ngươi hết lần này tới lần khác thất bại.
- Nếu là bản tọa muốn bảo vệ hai người bọn họ thì sao?Mặc Vũ ánh mắt lạnh lẽo, nhìn thẳng Huyền Thủy Đại thánh bên này.
Huyền Thủy nghe lời này, lạnh nhạt cười cười nói:- Ngươi không làm được, bởi vì ngươi không giữ được hai thứ chó này, trừ phi ngươi muốn cùng chết với bọn hắn.
- Phải không, tọa lại muốn xem ngươi giết như thế nào?Mặc Vũ cũng tức giận, ánh mắt trầm xuống đối lại.
Sát khí cả người hắn tràn ngập, ba cặp cánh chim sau lưng rung động, cuốn phong vũ vô biên bao phủ ba người, muốn đem cả hai người Hắc Dực cùng Bạch Vũ bảo vệ.
Huyền Thủy cười lạnh, lạnh nhạt nói:- Ta nói rồi, ngươi không giữ được chúng.
- Bản tọa không! Mặc Vũ mở miệng đang nói, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi.
Ầm ầm!Sau một khắc, hư không nổ tung ra, Cổ Trần hoảng sợ, kinh hãi nhìn lại.
Chỉ thấy một cái đầu to lớn trực tiếp thăm dò vào hư vô, mở miệng to trực tiếp nuốt về phía ba người Mặc Vũ.
- Huyền Vũ?Mặc Vũ kinh hãi kêu lên, lập tức né người lui ra, cấp tốc tránh được miệng lớn đang tới của Huyền Vũ thôn phệ.
Hắn đi rồi, nhưng hai Thánh giả Dực tộc quỳ kia liền thảm, căn bản không kịp phản ứng đã bị cái đầu khủng bố kia một ngụm nuốt vào.
- A! - Đại thánh cứu hai bọn ta!Hắc Dực Thánh giả hoảng sợ kêu to, không ngừng giãy dụa, muốn chạy trốn khỏi cái miệng như chậu máu đáng sợ kia.
Chỉ là Mặc Vũ cũng không cứu được hai người, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người bọn họ bị Huyền Vũ nuốt chửng.
- Thánh thú Huyền Vũ?Cổ Trần trợn to hai mắt, nhìn cái về phía đầu to lớn, tựa như một tòa núi lớn cao ngàn trượng, đập vỡ hư vô phong hội, trên đỉnh đầu mọc lên hai cái sừng lóe ra quang mang cường đại.
Cái đầu giống như long thủ, đó chính là Huyền Vũ.
Là thánh thú, Huyền Vũ!- Lão tạp mao, ngươi nói ngươi muốn bảo vệ ai?Đầu to của Huyền Vũ to lớn ngang qua nơi đó, hai con mắt nhìn chằm chằm Mặc Vũ Đại thánh, miệng phun ra tiếng người, rung chấn đến hư vô liên tục sụp đổ.
Mặc Vũ sắc mặt khó coi, giận dữ quát:- Huyền Vũ, ngươi quá càn rỡ, thật cho rằng Dực tộc ta không cách nào làm gì được ngươi sao?- Có bản lĩnh thì các ngươi liền tới, bản tọa cũng không sợ chuyện gì, đám tạp mao điểu các ngươi, có thể phá được phòng ngự của bản tọa thì tính bản tọa thua.
Huyền Vũ vẻ mặt khinh thường, khí phách vô cùng nói.
Được rồi, Huyền Vũ được xưng là phòng ngự mạnh nhất, ai có thể phá vỡ phòng ngự của nó?Lời này của ngươi không phải đang trêu chọc Mặc Vũ chơi sao, nhìn sắc mặt Mặc Vũ, đen như đáy nồi, tức giận đến cả người run rẩy.
Cổ Trần ngơ ngác, nhìn Huyền Vũ khí phách vô biên, bị lời này của hắn doạ không nhẹ.
Huyền Vũ này thật đúng là làm cho người ta dở khóc dở cười, ai cũng biết ngươi phòng ngự khủng bố, được xưng là thánh thú phòng ngự mạnh trong thiên địa.
- Ngươi vẫn chưa đi sao? Muốn ở lại ăn tối không?Huyền Vũ liếc mắt một cái, thanh âm truyền đến, lộ ra một cái răng nanh, phảng phất đang nói ngươi không đi thì lưu lại làm bữa tối là được rồi.
- Ngươi! Mặc Vũ tức giận đến phát run, đùng đùng nổi giận.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể không đè xuống, bởi vì hắn đánh không lại Huyền Vũ.
Không có biện pháp, Huyền Vũ khủng bố không phải là vì hắn chỉ là một Đại thánh có thể chống lại, chỉ có cấp cao hơn Cổ Thánh mới có thể có chút tác dụng đối với Huyền Vũ.
Còn chỉ là có chút tác dụng, muốn chân chính chống lại Huyền Vũ, chỉ có Thánh Vương mới được.
Cho nên, cho dù là lửa giận xông lên trời, nhưng Mặc Vũ vẫn như cũ không dám càn rỡ, xám xịt xoay người, một câu không dám lưu lại liền rời đi.
Không đi, chẳng lẽ lưu lại làm bữa tối của Huyền Vũ.
- Huyền Vũ, ngươi đã qua rồi!Lúc này, hư vô truyền đến một thanh âm mờ mịt như vậy.
Huyền Vũ hai mắt trừng mắt, gào thét nói:- Qua muội muội ngươi, bản tọa giết lão mẫu ngươi hay là giết cha ngươi, trốn tránh ẩn nấp cái gì, mau lăn ra đây.
Mẹ kiếp!Cổ Trần trợn mắt há hốc mồm, nhìn Huyền Vũ bạo ngược vô cùng, phảng phất như muốn đâm thủng trời, cả người hắn mười phần bị choáng váng.
Huyền Vũ này, đủ trâu!- Ngươi che chở nhân tộc, có ý nghĩa gì?.