Ta Man Hoang Bộ Lạc


Thanh âm đạm mạc lần thứ hai truyền đến, nhằm vào Huyền Vũ, hai người đối đầu nhau, ở trong hư vô âm thầm đánh nhau.

- Đánh thì không đánh, không đánh thì lăn đi, bản tọa không có thời gian cùng ngươi lãng phí thời gian.

Huyền Vũ rống to, khí tức cả người bạo liệt, trong miệng ngưng tụ một luồng thánh quang đáng sợ, hung hăng đánh xuyên qua hư vô, đánh vào nơi thanh âm trong đang truyền đến.

Cổ Trần không rõ nơi đó xảy ra chuyện gì, Huyền Vũ dần dần bình ổn khí tức bạo ngược, tất cả khôi phục bình tĩnh.

- Được rồi, lão tạp mao đi rồi, bản tọa đi ngủ, không nên quấy rầy tọa độ này, nếu không sẽ ăn đám đồ vô dụng của các ngươi.

Huyền Vũ mắng nhiếc tùy tiện lui ra, cái đầu to lớn cố ý vô tình xoay lại, nhìn Cổ Trần một cái, trong ánh mắt mang theo một tia ý vị thâm trường.


- Nam Minh ly hỏa, thiên phạt khí tức, còn có! Không gian? Thời gian? Cái quái gì thế?Huyền Vũ trong lòng lẩm bẩm, bị một thân Huyết mạch chi lực quỷ dị của Cổ Trần kinh hãi đến thiếu chút nữa gào thét.

Cái quái gì thế này?- Huyền Vũ! Trong lòng Cổ Trần lẫm liệt, hắn luôn cảm thấy bị Huyền Vũ nhìn thấu, cả người không được tự nhiên.

- Cung tiễn Thánh Tôn!Nhìn thấy Huyền Vũ lui đi, hai người Huyền Thủy, Huyền Cơ lập tức đồng loạt bái lễ, đối với Huyền Vũ tương đối tôn kính.

Huyền Vũ đi rồi, yên tĩnh trở lại, ba nhân ảnh đứng ở nơi đó, chung quanh phong vũ toàn bộ bị khí tức ngăn cách.

Hai người Huyền Thủy, Huyền Cơ đánh giá Cổ Trần, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc.

Bởi vì Huyền Thủy dĩ nhiên nhìn không thấu Cổ Trần, thân là Đại thánh, hắn dĩ nhiên nhìn không thấu một thanh niên nhân tộc chưa Phong Vương.

Chỉ là nhìn thấy số vận bàng bạc trên người hắn, phảng phất như một đầu trường hà bất tận, nhìn không thấy tận cùng, trong lòng chấn động vô cùng.

Cổ Trần đồng dạng đang nhìn hai người, đặc biệt là nhân tộc Đại thánh Huyền Thủy này, râu ria đều dài hơn hai thước, thoạt nhìn rất cổ quái.

Đây là một tiểu lão đầu cường đại, thân hình thoạt nhìn rất gầy gò, nhưng trong cơ thể ẩn chứa một cỗ lực lượng cùng khí tức khiến người ta sợ hãi.

- Tiểu bằng hữu, vừa rồi thật sự cảm tạ ngươi viện trợ, ngươi có yêu cầu gì cứ nói, bản tọa nhất định sẽ giúp ngươi.

Huyền Thủy là người đầu tiên mở miệng phá vỡ bầu không khí ảm đạm của ba người.


Huyền Cơ đồng dạng cảm kích nói:- Cổ Trần tiểu hữu, có yêu cầu gì mời nói, lão phu có thể làm được nhất định sẽ giúp ngươi làm được.

Cổ Trần không cho ý, thốt lên:- Ta cần một vị Thánh giả tọa trấn bộ tộc của ta, không biết Huyền Vũ Thánh địa có thể phái một vị Thánh giả tọa trấn hay không?Huyền Thủy, Huyền Cơ nghe xong hai mặt nhìn nhau, cả hai người họ chỉ nhìn nhau không nói gì.

Cổ Trần đưa ra yêu cầu, rất ngoài ý muốn, nhưng cũng rất hợp lý, dù sao bộ lạc của hắn thật sự cần một vị Thánh giả tọa trấn.

Kỳ thật chính là hắn muốn đi ra ngoài để thăm dò mọi nơi, nhưng lại không yên tâm về bộ lạc, cho nên mới nghĩ hết biện pháp muốn mời một tôn cường giả đi đến bảo vệ.

Nhưng nhìn bộ dáng trầm mặc của Huyền Thủy cùng Huyền Cơ, Cổ Trần thở dài trong lòng, việc này không hề đơn giản, có thể mời được một vị Thánh giả đến bảo vệ bộ lạc của hắn là việc vô cùng khó khăn.

Hắn âm thầm thở dài, cười nói:- Nếu không được thì thôi, ta cũng chỉ thuận miệng nói ra thôi, các vị không cần bận tâm.

- Tiểu hữu đừng hiểu lầm.


Huyền Thủy lập tức mở miệng, hắn giải thích:- Không phải chúng ta không muốn phái một người đến bộ lạc ngươi tọa trấn, mà là không thể.

- Không thể?Cổ Trần nhíu mày, có chút hiểu lại có chút chưa hiểu nhìn hai người.

Huyền Cơ khẽ gật đầu, thở dài nói:- Đúng vậy, tiểu hữu có chút không biết, Thánh giả cũng không thể tùy ý ở trong một bộ tộc nào đó tọa trấn.

- Thực lực của ta không thua bất kỳ Phong Vương giả ngoại tộc nào, Phong Vương giả chết trong tay ta đã vượt qua mười người, thực lực bộ lạc của ta cũng không kém, muốn thành lập Hoàng tộc cũng chỉ là vấn đề thời gian, vì sao không thể?Cổ Trần thật sự không nghĩ ra, những Thánh giả này vì sao ngoan cố như vậy, chẳng lẽ không thể vì những bộ lạc nhân tộc khác mà tới che chở, bảo vệ được sao?Huyền Thủy khoát tay ngăn cản Huyền Cơ nói chuyện, hắn suy nghĩ giải thích:- Kỳ thật, cũng không phải chúng ta không muốn đi, mà là không thể đi, cũng không phải bởi vì tộc quần bộ lạc của ngươi không đủ cường đại.

- Mà là, chúng ta thật sự không đi được.

Một câu nói của ông, làm cho Cổ Trần càng bối rối hơn, buông tay nói:- Các ngươi nói ta càng ngày càng mơ hồ, vì sao lại không được, có hạn chế gì sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận