Ta Man Hoang Bộ Lạc


Giọng của Cổ Trần vang vọng khắp thành trì, đại quân trăm vạn tụ hợp, trừ quân đoàn tinh nhuệ chính quy ra, còn có mấy chục vạn người có thể chiến.

Đây là người có sức chiến đấu được chọn lựa từ bộ lạc, nhất định phải tham chiến, đối diện kẻ địch mạnh thế tới rào rạt, ngủ đều không thể ngủ sâu.

Đương nhiên, Cổ Trần cho tộc nhân bình thường đi vào bí cảnh, đóng kín lối vào, trừ phi hắn tự mình mở ra, nếu không thì chỉ có cường giả từ Đại Thánh trở lên mới tìm được.

Tùy theo mệnh lệnh truyền đạt, không bao lâu, phương trời xa truyền đến từng đợt tiếng xé gió, tiếng ầm ầm vọng lại, kinh động tất cả người trong thành.

Ù ù!Một chuỗi tiếng kèn xé rách khung trời, tiếng kèn nặng nề ẩn chứa túc sát kinh thiên.

Kẻ địch đến!- Chuẩn bị chiến tranh!- Địch tập!Từng tiếng hét lớn vang lên trên tường thành, vô số chiến sĩ của bộ lạc khoác Thanh Đồng giáp, tay cầm binh khí Thanh Đồng, vẻ mặt túc sát nhìn ngoài thành.

Trên bầu trời ngoài thành, từng chiếc chiến thuyền cỡ lớn cấp tốc bay tới, đằng đằng sát khí, khiếp người không gì sánh được.

Tất cả mọi người sắc mặt nghiêm túc, nhìn các chiếc chiến thuyền khổng lồ đến gần, cờ chiến cắm bên trên bay phần phật, bên trên khắc dấu từng bóng dáng Hoàng Kim Bỉ Mông.


- Thú nhân!Nhiều người thay đổi sắc mặt, nhìn hạm đội Thú nhân đến, ai nấy trong lòng lẫm nhiên.

- Kẻ địch lớn ở trước mắt, hoặc ngươi chết hoặc ta mất!Đột nhiên, trên bầu trời rơi xuống một bóng người, âm thanh truyền khắp bốn phương, tất cả mọi người cùng ngước đầu lên.

- Tộc trưởng!- Là tộc trưởng!Trông thấy người đứng ngạo nghễ hư không, tất cả mọi người tinh thần rung lên, sĩ khí nâng cao.

Đây là sức ảnh hưởng của Cổ Trần, là trụ cột tinh thần không thể thay thế trong bộ lạc, là ngọn đèn hy vọng của tộc nhân bộ lạc.

Hắn vừa xuất hiện liền thắp lên chiến ý của mọi người, máu sôi trào, sát khí ngút trời.

- Tất cả mọi người, tử chiến không lùi!Cổ Trần đứng ngạo nghễ hư không, âm thanh truyền trăm dặm, chấn núi rừng phương xa lung lay xào xạc.

Thanh thế đó làm hạm đội Thú nhân mới đến hơi khựng lại, nhiều Thú nhân không kiềm được biến sắc.

- Khí tức rất mãnh liệt.

Trên kỳ hạm, đại tướng Thú nhân ngạc nhiên nghi ngờ nhìn qua, ánh mắt trực tiếp tập trung vào bóng người cao ngạo đứng ngạo nghễ giữa không trung.

Ánh mắt đại tướng Thú nhân uy nghiêm đáng sợ quan sát Cổ Trần, lộ vẻ ngạc nhiên.

- Hèn gì có thể chém giết Phong Vương giả của các tộc, thì ra có chút năng lực, nhưng ở trước mặt bổn tướng thì chỉ có nước bị đánh cho tàn phế.

Đại tướng Thú nhân cười nhạt, trong giọng nói tràn ngập tự tin.

Tế tự Tát Mãn áo xám bỗng nhiên mở miệng, khàn khàn nhắc nhở một câu:- Tướng quân, không thể sơ ý, ta nhìn thấy một luồng sương mù, tiểu tử này không đơn giản.

Đôi mắt Tát Mãn bắn ra tia sáng đỏ nhìn thẳng Cổ Trần, lộ tia kinh ngạc và thắc mắc, tràn ngập khó hiểu.

Dường như Tát Mãn nhìn thấy thứ gì quái dị, không thể nào nhìn thấu Cổ Trần, giống như toàn thân hắn ẩn trong sương mù.


Điều này khá hiếm thấy, thông thường người mà Tát Mãn không thể nhìn thấu đều là cường giả, thực lực mạnh hơn hắn, hoặc một số sinh linh đã thoát khỏi đường ray số phận nên mới nhìn không thấu.

Cổ Trần ở trước mắt hiển nhiên không thể nào thực lực vượt qua hắn, có lẽ Cổ Trần là người đã thoát khỏi đường ray số phận.

- Thoát ra số phận định sẵn?Tát Mãn áo xám thì thào âm thanh chỉ có bản thân nghe được, chú ý Cổ Trần nhiều hơn.

Đại tướng Thú nhân bỗng hét to một tiếng:- Truyền lệnh, tiến công, san bằng Nhân tộc!Hạ đạt mệnh lệnh tiến công, dứt khoát gọn gàng muốn san bằng Hoang Cổ thành trước mắt.

Ầm!Mấy chục chiếc chiến thuyền cùng nhau phát sáng, triển khai tiến công mãnh liệt.

- Nổi trống, khai chiến!Cổ Trần rút kiếm hét lớn, phong mang nhắm thẳng hạm đội Thú nhân ở ngoài thành, sát ý bắn thẳng lên chín tầng mây.

Trận đại chiến máu me kéo mở màn, hai tộc tranh phong, ắt có một bên chết!Ầm ầm!Một chiếc chiến thuyền hung hăng va chạm vào, chấn động mạnh truyền ra, màn hào quang dao động kịch liệt.

Hoang Cổ thành có một màn sáng ngăn trở, không bị đụng sập.

Ngược lại chiến thuyền hơi chấn động, ánh sáng lấp lóe, ký hiệu rậm rạp vòng quanh thuyền không đụng vỡ quầng sáng này.

Trên kỳ hạm, đại tướng Thú nhân nhìn chiến thuyền không đụng tan quầng sáng phòng ngự của Hoang Cổ thành, nhếch mép lộ nụ cười lạnh lùng nghiêm nghị:- Hơi thú vị!Đại tướng Thú nhân nhẹ nhàng phất tay, chợt thấy đằng trước các chiếc chiến thuyền bỗng nhiên hội tụ từng vòng sáng, năng lượng mãnh liệt ngưng tụ, sản sinh khí tức dao động đáng sợ.

Ầm!Mấy chục cột sáng cùng đánh tới, trong khoảnh khắc, tiếng nổ trời sụp đất nứt truyền khắp tám phương.


Vụ nổ đáng sợ nhấn chìm tất cả, năng lượng tàn phá, màn hào quang dập dờn kịch liệt như sắp tan vỡ.

Nhưng kỳ dị là quần sáng này vẫn không vỡ nát, ngăn cản một đợt năng lượng từ chiến thuyền Thú nhân oanh tạc.

- Phế vật, một quầng sáng của Nhân tộc mà cũng không đánh nát được!Trông thấy cảnh này, đại tướng Thú nhân sắc mặt âm trầm, hừ lạnh một tiếng, toàn thân khí tức sôi trào, cất bước lắc người đến trước màn sáng.

- Bổn tọa tự mình phá ngươi!Đại tướng Thú nhân quát khẽ, giơ tay vỗ vào quầng sáng Thanh Đồng.

Oong!Chỉ nghe một tiếng ngân vang, quầng sáng dao động mạnh, cơ hồ trong nháy mắt đã bị đánh nát, lộ ra một lỗ thủng lớn.

Ngay sau đó, sức mạnh khắp người đại tướng Thú nhân bùng nổ, theo lòng bàn tay tuôn ra, nổ tung toàn bộ quầng sáng, hoàn toàn mất đi phòng ngự.

Giữa không trung, Cổ Trần nhìn cảnh tượng nhưng không ngăn trở, bởi vì không có biện pháp ngăn cản, chỉ có thể mặc kệ đối phương phá nát quầng sáng phòng ngự.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận