Ta Man Hoang Bộ Lạc


Vũ Hoàng giải thích một câu, dường như sợ Cổ Trần hiểu lầm mình không chịu đến hỗ trợ, sự thật thì cùng là Nhân tộc, hắn hy vọng nhất nhìn thấy thế lực cùng tộc nổi lên.

Vậy thì sức mạnh của Nhân tộc sẽ mạnh thêm một phần, mang đến giúp đỡ lớn hơn cho bổn tộc trong Thánh chiến tương lai, giảm bớt áp lực.

Cổ Trần nhẹ gật đầu cảm tạ:- Vũ Hoàng có lòng.

Hắn bỗng đổi giọng, khẽ thở dài:- Nhưng mà, Vũ Hoàng không nên đến.

Trong câu nói này chất chứa bất đắc dĩ và cay đắng, dường như không hy vọng Vũ Hoàng đến, khiến Vũ Hoàng nghe xong ngây người.

Không nên đến?Vũ Hoàng trong lòng ngạc nhiên, ta tới cứu ngươi mà còn bị bảo là không nên đến?Nhưng hắn rất nhanh phản ứng lại, trong lời nói của Cổ Trần ý là Vũ Hoàng không nên xuất hiện, trong đó cất giấu điều gì đó hắn không biết.

Quả nhiên, Cổ Trần cười gượng nói:- Ngươi đến thì bọn họ nhắm mục tiêu vào ngươi, kế hoạch của ta sẽ không thể thành công, chỉ còn thiếu chút nữa.


Ầm!Vừa dứt lời, thạch đỉnh nổ tung, chia năm xẻ bảy bay tứ tán, khí tức cường đại bùng nổ, hất văng Ngân Thạch, Chuẩn Hoàng Kim tộc ra ngoài.

- Sao có thể như vậy?Ngân Thạch vừa kinh vừa giận hét to, hai mắt tóe lửa tràn đầy khó tin nhìn một bóng người lao ra từ thạch đỉnh nổ tung.

Đó là Cổ Trần, không ngờ hắn lao ra.

Không chỉ riêng thạch đỉnh nổ nát, bao gồm sợi xích đá trói hắn cũng bị bứt đứt.

Một vật lơ lửng trên đầu Cổ Trần, tỏa thần quang Thanh Đồng mông lung, mặt trên lấp lóe chữ viết rậm rạp, ba nghìn chữ nhảy múa, đánh nát sợi xích đá cấp bậc Hoàng binh.

Chuẩn Hoàng Kim tộc vẻ mặt khiếp sợ, khó tin nhìn Cổ Trần:- Không thể nào!Tên này làm cách nào thoát khỏi hai người bọn họ hợp sức trấn áp giam cầm ?Không nói hai vị Chuẩn Hoàng dị tộc, bản thân Vũ Hoàng cũng vẻ mặt chấn động, hoảng sợ nhìn Cổ Trần, không tin nổi hắn phá tan giam cầm.

Hắn làm bằng cách nào? Nếu có thể phá vỡ thì tại sao cam nguyện bị hai Chuẩn Hoàng dị tộc thu vào trong đỉnh, luyện hóa máu của hắn, lóc xương của hắn.

Vũ Hoàng sực tỉnh ngộ, trong mắt càng lộ ra khiếp sợ:- Ta hiểu rồi!Vũ Hoàng đã hiểu ra, Cổ Trần cố ý bị luyện hóa, thậm chí cam nguyện bị hai Chuẩn Hoàng dị tộc chiết máu, lóc xương, vì để lột xác bản thân từ trong đó.

Đúng vậy, Cổ Trần vì lột xác bản thân mà cam nguyện bị hai Chuẩn Hoàng dị tộc chiết máu, lóc xương, mỗi lần chiết máu đều mang đến tăng tiến rất lớn cho hắn.

Niết Bàn Chi huyết trong người tăng thêm, mỗi lần bị rút xương là sẽ mọc cái mới cường đại, cứng rắn hơn.

Một lần lại một lần, vốn sắp hoàn thành, nhưng Vũ Hoàng xuất hiện làm kế hoạch của hắn thất bại.


- Ài, chỉ còn thiếu chút xíu là ta hoàn thành trọn vẹn Niết Bàn rồi.

Cổ Trần vẻ mặt tiếc nuối nhìn từng giọt máu bắn đi bốn phía, đều là Tiên Thiên Chân huyết, bị Chuẩn Hoàng Ngân Thạch tinh luyện ra.

Vèo!Một lực hút truyền đến, vô số Tiên Thiên Chân huyết bay tung tóe tập trung bay ngược vào người Cổ Trần.

Thân thể Cổ Trần phát ra tiếng ù ù, hư vô xung quanh run lên, trực tiếp tan vỡ.

Niết Bàn Chi huyết, Tiên Thiên Chân huyết trong người Cổ Trần cùng nhau sôi trào, cuồn cuộn gầm rống, tỏa ra khí tức khủng bố không gì sánh bằng.

- Còn thiếu ba vạn giọt Niết Bàn Chi huyết, tiếc quá.

Cổ Trần thầm tiếc nuối, chỉ còn thiếu ba vạn giọt Niết Bàn Chi huyết cuối cùng là có thể hoàn toàn hoàn mỹ.

Ngân Thạch, Chuẩn Hoàng Kim tộc kinh khủng chỉ vào Cổ Trần, lắp bắp không nói nên lời:- Ngươi! Ngươi! Ngươi! Điều này quá kinh dị, Cổ Trần trước mắt họ lợi dụng hai Chuẩn Hoàng để tinh luyện bản thân, thậm chí trở nên càng cường đại?Không thể tưởng tượng!Vũ Hoàng lộ vẻ mặt kinh thán, bị Cổ Trần hớp hồn, nhân vật như vậy, nhờ cậy bàn tay cường địch, dấn thân vào cảnh nguy hiểm, cam nguyện bị chiết máu, lóc xương chỉ vì lột xác chính mình.

- Đây là yêu nghiệt cái thế của Nhân tộc ta.


Vũ Hoàng than dài, cười gượng nói:- Ngược lại là bổn hoàng làm lỡ đường của ngươi, bổn hoàng có lỗi.

Hắn có chút hối hận, không nên đến vào lúc này, làm hỏng kế hoạch lột xác của Cổ Trần, hắn nên là chờ thêm chút nữa thì tốt rồi.

Đáng tiếc, hắn ra sớm, làm hỏng kế hoạch của Cổ Trần.

- Không sao!Cổ Trần khẽ lắc đầu, cười nói:- Vũ Hoàng đến cứu viện là vinh hạnh của ta, sao có thể trách cứ Vũ Hoàng?- Tu luyện không phải một lần là xong, có lẽ thời cơ để ta đột phá viên mãn chưa đến, Vũ Hoàng xuất hiện khiến ta hiểu rằng cơ hội viên mãn của mình chưa tới, dừng lại cũng tốt.

Cổ Trần ngược lại xem thoáng, hơn nữa trải qua con đường tu luyện, đã sớm có đủ tâm trạng, hiện tại không viên mãn chỉ vì còn thiếu chút nữa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận