Ta Man Hoang Bộ Lạc


Hư không chấn động, lần lượt va chạm qua đi, bão không gian rốt cuộc xé mở một khe hở Thần quốc, hung hăng đụng vào trong đó.

Răng rắc một tiếng, hư ảnh Thần quốc bất ngờ tan vỡ.

Đó dù sao không phải Thần quốc thật sự, chỉ là một hư ảnh được pho tượng Minh Thần ngưng tụ ra, tuy rằng cường đại, nhưng chung quy hữu hạn.

Bùm!Hư ảnh Thần quốc nổ nát, ức vạn thiên phạt cuồn cuộn ập đến, như cơn lũ giận dữ tràn về phía pho tượng Minh Thần, bao gồm bão không gian theo ở phía sau cùng ập đến.

- Con kiến đáng chết!Minh Thần tức điên, vì hư ảnh Thần quốc bị phá.

Hắn nhìn thiên phạt ngũ sắc cuồn cuộn ập đến, cùng với bão không gian, hai luồng lực lượng thế nhưng dung hợp thành một thể, hóa thành một cơn lốc lôi đình thiên phạt.

Ầm!Sấm chớp mưa bão ầm ầm nhấn chìm pho tượng Minh Thần.

Chúng xoay tròn, xoắn nát bề ngoài tượng thần, nhiều hòn đá rớt xuống, lộ ra từng làn khói đáng sợ.


Pho tượng Minh Thần rơi vào sấm chớp mưa bão, bị thiên phạt ngũ sắc đánh thân hình, nguyên tượng thần rung bần bật, không ngừng vỡ ra.

- Thì ra lực lượng của ngươi có hạn.

Cổ Trần nhanh chóng hiểu ra, cảm giác sức mạnh của pho tượng Minh Thần trông thì khủng bố, kỳ thực hữu hạn, dù sao chỉ là một thần niệm.

Trong tượng thần lưu trữ sức mạnh có giới hạn, vừa rồi bùng nổ một phen đã sớm tiêu hao rất nhiều, tiếp theo ngăn cản sấm chớp mưa bão càng là tiêu hao to lớn.

Mắt thấy khí tức của pho tượng Minh Thần suy nhược, Cổ Trần nở nụ cười.

Răng rắc!Chỉ nghe một tiếng vang trong trẻo, pho tượng Minh Thần rùng mình, sau lưng vỡ ra một cái khe, bị một lưỡi dao không gian đen như mực xẻ ra khe hở.

- Con kiến đê tiện, ngươi dám? !Minh Thần giận điên lên, không ngừng chấn động tượng thần, ép ra sức mạnh giấu bên trong, tiếc rằng sức mạnh kia có hạn.

Đối mặt sấm chớp mưa bão khủng bố không ngừng nghiền nát đánh tan, khiến Minh Thần có cảm giác không thể ngăn cản, dần kiệt sức, càng lúc càng nhiều vết nứt hiện ra trên tượng thần.

Bỗng có tiếng hét to:- Minh Thần chịu chết!Minh Thần giương mắt nhìn lên, sắc mặt thay đổi.

Chỉ thấy Cổ Trần kéo căng cây cung từ bao giờ, một mũi tên nhọn khủng bố ngưng tụ, phong mang phun ra nuốt vào, tỏa ra khí tức nguyền rủa và bất tường.

Minh Thần thay đổi sắc mặt hỏi:- Sức mạnh nguyền rủa?Minh Thần rất quen thuộc sức mạnh đó, là sức mạnh nguyền rủa.

Oong!Giây sau, Cổ Trần buông tay, mũi tên nhọn xuyên không khí bay tới, chớp mắt đâm vào vị trí giữa chân mày của pho tượng Minh Thần, thẳng đến thần niệm của hắn.

Khí tức sức mạnh nguyền rủa kia khiến thần niệm của Minh Thần cảm thụ được mối đe dọa.

Keng!Minh Thần giơ tay vỗ, leng keng một tiếng, mũi tên nguyền rủa dừng lại, khiến hắn nhẹ nhàng thở ra.


Nhưng còn không đợi hắn thoải mái thì cảm giác lòng bàn tay đau xót, răng rắc một tiếng phá vỡ một lỗ thủng, mũi tên nhọn xuyên thấu qua, xuyên thủng giữa chân mày của hắn.

- A!Chỉ nghe một tiếng hét thảm, pho tượng Minh Thần kêu thảm ngửa đầu, một vệt máu bắn ra.

Giữa chân mày của hắn bị một mũi tên xuyên qua, sức mạnh nguyền rủa cường đại đáng sợ trực tiếp tằm ăn thần niệm, như muốn xé nát thần niệm của hắn.

Tuy mũi tên này không thể tiêu diệt thần niệm của hắn, nhưng cũng tạo thành ảnh hưởng không nhỏ, dẫn đến Minh Thần không cách nào ngăn trở sấm chớp mưa bão tập kích.

Ầm!Khoảnh khắc, thân thể của hắn bị sấm chớp mưa bão trực tiếp xoắn nát, hóa thành vô số mảnh nhỏ bay tán loạn, tượng thần hoàn toàn tan vỡ.

- Con kiến, bản tôn ghi nhớ ngươi!Từ trong tượng thần tan vỡ bắn ra một luồng sáng, đó là ý niệm của Minh Thần, định phá không bay đi, nhưng bị một ký hiệu màu xám đè xuống.

Cổ Trần lạnh lùng quát:- Thần? Giết luôn, Hỗn Độn Bát Cấm, trấn áp!Hắn giơ tay đánh ra Hỗn Độn Bát Cấm phù đè xuống, ngăn trở thần niệm chạy trốn.

Ngay sau đó, chợt thấy Cổ Trần bước ra một bước, dịch chuyển tức thời đi tới trước thần niệm của Minh Thần, giữa chân mày bắn ra luồng thần quang.

- Luân Hồi Ma Bàn, cắn nuốt!Tiếng hét lớn truyền đến, một cối xay khủng bố ầm ầm nghiền nát xuống, bao lại thần niệm bị trấn áp của Minh Thần.

- Lục Đạo Luyện Hồn, Luân Hồi Ma Bàn?Minh Thần giật mình hét lên, bị cối xay làm ngây người.


Hắn hoảng sợ gầm rống:- Đây là cấm thuật vô thượng của Minh phủ, tại sao ngươi học được?- Ngươi nói nhiều quá, cứ hỏi tại sao mãi thế!Cổ Trần hừ lạnh, giơ tay đè xuống, Luân Hồi Ma Bàn ù ù nghiền nát, nháy mắt cắn nuốt luồng thần niệm của Minh Thần, xóa tan.

Vang một chuỗi tiếng giòn vang, có tiếng hét thảm từ bên trong phát ra.

- A! Khinh nhờn bản thần, ngươi sẽ.

.

Trong cối xay vọng ra tiếng la, tiếng rống, rất nhanh ngừng bặt, thần niệm của Minh Thần bị Cổ Trần hoàn toàn xóa sổ.

Nguyên Minh thổ một mảnh tĩnh mịch, vô số âm binh, Minh Vương ngẩn ngơ, tượng thần và thần niệm của Minh Thần của bọn họ bị Cổ Trần trực tiếp chém giết.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận