Rất nhanh, từng lớp phù văn bị Cổ Trần phá vỡ, tăng tốc độ luyện hóa, từng chút một luyện hóa ngọc thạch màu tím kỳ lạ ở trước mắt.
Thời gian dần trôi, Cổ Trần ở đây luyện hóa trung tâm Minh thổ, bên ngoài thì toàn bộ Minh thổ sôi trào, vô số âm binh gào thét, có Minh Vương gầm lên.
- Chúng nó không có linh hồn, giết không chết!Một Minh Vương gầm rống, bị hàng nghìn Bất Tử Cấm vệ cùng nhau vây giết, nhiều lần đánh thân hình không ngừng nổ tung, thê thảm vô cùng.
Những Minh Vương này kinh khủng phát hiện, Bất Tử Cấm vệ không có ý chí linh hồn, bất cứ sức mạnh và bí thuật linh hồn nào đều vô dụng với bọn họ.
- Trốn đi, chạy đi!Rốt cuộc, có Minh Vương sợ hãi hét chói tai, cưỡi một con Mộng yểm khổng lồ đạp không khí lao đi, bỏ chạy.
- Trốn mau!Minh Vương khác cũng sợ hãi, mấy Minh Vương còn sót lại hãi hùng bay tứ tán, bỏ lại vô số âm binh, một mình chạy trốn.
Còn đa số Minh Vương trước đó đã bị thiên phạt ngũ sắc của Cổ Trần bao phủ, tiêu diệt sạch, mấy tên sống sót đã sớm bị dọa vỡ mật.
Không thể giữ Minh thổ, vậy thì chạy.
Bùm!Theo Cổ Trần không ngừng luyện hóa Minh thổ, trong mấy Minh Vương đang bỏ chạy có ba tên bị quầng sáng màu đen ngăn chặn, bật ngược về.
- A! Chuyện gì vậy?Có Minh Vương thê thảm hét to, toàn thân bị chấn suýt chút rã rời.
Chúng nó kinh khủng phát hiện, toàn bộ Minh thổ bỗng nhiên đóng lại, quầng sáng màu đen bao phủ, hoàn toàn ngăn cách bên trong.
Chỉ có hai Minh Vương chạy nhanh nhất đã trốn ra ngoài, lòng còn sợ hãi đứng bên ngoài nhìn Minh thổ đóng kín, vẻ mặt sợ hãi.
- Đi!Hai Minh Vương sống sót sợ hết hồn, xoay người chạy, tốc độ cực nhanh, hóa thành luồng sáng trực tiếp biến mất không thấy.
Còn lại mấy Minh Vương thì thảm, Minh thổ bị Cổ Trần luyện hóa, đột nhiên đóng kín, không trốn ra ngoài được.
Ầm ầm!Đột nhiên, toàn bộ Minh thổ chấn động, quầng sáng lấp lóe, luồng sáng màu đen, màu tím không ngừng đan xen dâng lên, tỏa ra khí tức khủng bố.
- Xong rồi!Thấy thế, đám Minh Vương sống sót sợ hãi, run cầm cập, tuyệt vọng nhìn bốn phía, toàn bộ Minh thổ co rút lại.
Nhìn từ bên ngoài thì Minh thổ bao la này đang nhanh chóng co rút, giống như một quả cầu màu tím đen thu nhỏ.
Minh thổ dần thu nhỏ, biến mất, hóa thành một quả cầu to lớn lơ lửng giữa không trung, một lớp U Minh Chi hỏa bao bọc nó.
Vèo!Đột nhiên một bóng người theo bên trong đi ra, đứng trong hư không, đúng là Cổ Trần.
Hắn nhìn hình cầu màu đen to lớn trước mặt, trong mắt lộ ra dày đặc kinh ngạc, không ngờ rằng mảnh Minh thổ này thật sự là một món bảo vật.
Còn là bảo vật ẩn chứa không gian, mở ra là một phương Minh thổ mênh mông, rút lại thì giống như quả cầu.
Không, thứ này còn có thể thu nhỏ nữa, trong óc Cổ Trần lóe ý tưởng, vươn tay chộp, chợt thấy hình tròn khổng lồ đang tiếp tục thu nhỏ.
Rất nhanh, một hạt châu rực cháy U Minh Chi hỏa màu tím đen rơi vào trong lòng bàn tay, tỏa ra một luồng khí tức đáng sợ âm u lạnh lẽo.
Cổ Trần kinh thán:- Không ngờ bị luyện thành bảo vật?Hắn kiểm tra hạt châu này, bên trong ẩn chứa một mảnh Minh thổ mênh mông.
Trong Minh thổ, vô số âm binh đang bị hai mươi vạn Bất Tử Cấm vệ một đường nghiền nát, tàn sát, cuối cùng bị cắn nuốt hấp thu.
Trông thấy này cảnh đó, trong đầu Cổ Trần nảy ra ý nghĩ, vô số âm binh ở bên trong sẽ dành cho Bất Tử Cấm vệ luyện binh.
m binh trong Minh thổ rất đông, đủ cho đám Bất Tử Cấm vệ chém giết hấp thu, thậm chí có thể tiến bộ thêm một bước.
Có lẽ qua đợt này sẽ sinh ra ý thức khí linh hoàn toàn mới cũng chưa biết chừng?Cổ Trần lẩm bẩm nói ra suy đoán:- Có lẽ luyện hóa sức mạnh linh hồn của đám âm binh thì những Bất Tử Cấm vệ này có thể sinh ra ý thức khí linh hoàn toàn mới.
Hắn ngắm nghía hạt châu bảo vật ẩn chứa Minh thổ, vừa lòng thu vào trong người, tương đương tùy thân mang theo một phương Minh thổ mênh mông.
Thật tốt, có thể tùy thân mang theo hai mươi vạn Bất Tử Cấm vệ, khi cần dùng thì trực tiếp vận dụng Minh thổ, thả ra.
Tiếc rằng trong Minh thổ không thể thu nhận vật sống, bởi vì bên trong chỉ tồn tại vật chết, vật sống ở bên trong rất nhanh đã bị đồng hóa, máu thịt héo tàn mà chết.
Cổ Trần đưa mắt nhìn, trong Tử Vong Hoang nguyên im ắng, tất cả tà linh, âm hồn đều bỏ trốn.
Cổ Trần lẩm bẩm:- Cứ xem như lá chắn thiên nhiên của Bách Man sơn.
Hắn không đuổi tận giết tuyệt tà linh, âm hồn ở đây, giữ lại làm lá chắn thiên nhiên.
Cổ Trần còn dự định biến nơi này thành chỗ rèn luyện của tộc nhân bộ lạc, giết tà linh có thể đạt được một ít hồn châu, giúp ích rất lớn và mài giũa cho linh hồn.
.