Hắn yên lặng đứng một lúc lâu mới thu kiếm vào vỏ, xoay người bước ra một bước, người đã xuyên qua không gian biến mất tại chỗ, về tới bên trong Sơn Hải thành.
- Bái kiến tộc trưởng!Mới vừa trở lại, chỉ thấy La Hải, Cổ Đại Sơn và vô số tướng sĩ cùng quỳ một gối, vẻ mặt kích động, tôn sùng nhìn hắn.
Mọi người tràn đầy sùng bái Cổ Trần, loại cuồng nhiệt này, tín ngưỡng hắn giống như tôn thờ một vị thần.
Đây cũng là uy vọng của Cổ Trần trong bộ tộc.
- Miễn lễ!Cổ Trần nhẹ nhàng nâng tay, người ở đây đều cảm giác có một luồng sức mạnh ôn hòa nâng bọn hắn đứng dậy, nhìn như lực lượng nhu hòa nhưng không cách nào phản kháng.
Điều này khiến trong lòng các tướng sĩ ở Sơn Hải thành càng thêm kính sợ.
- Thủy tộc đã rút lui, sắp tới sẽ có một đoạn thời kỳ bình yên, nhưng các tướng sĩ không thể lơ là, càng không thể kiêu ngạo tự mãn.
- Chăm chỉ luyện binh, tu luyện nhiều hơn, phòng bị Thủy tộc đột kích, bảo vệ lãnh thổ của bộ lạc ta.
Cổ Trần từng câu từng chữ, răn dạy tướng sĩ đóng ở bên trong Sơn Hải thành, truyền đạt ý chí cùng mệnh lệnh của mình.
Sau đó hắn không ngừng lại trực tiếp phá không rời đi, vô số tướng sĩ ở Sơn Hải thành nhìn Cổ Trần biến mất tại chỗ, trở về Hoang Cổ thành.
Đại chiến nơi đó không biết đã kết thúc chưa, có tiêu diệt hết đại quân còn sót lại của ba tộc hay không.
Vèo!Cổ Trần rất nhanh về tới Hoang Cổ thành, từ trong không gian bước ra, đứng ngạo nghễ trên hư không, mắt nhìn xuống toàn bộ Hoang Cổ thành từ trong ra ngoài.
Vào giờ phút này, đại chiến ở Hoang Cổ thành đã kết thúc, rất nhiều tướng sĩ đang dọn dẹp, thanh lý chiến trường, đánh chết cá lọt lưới.
Liên quân ba tộc đều bị huỷ diệt.
Chiến thuyền bọn chúng mang đến, từng chiếc đậu ở giữa không trung, toàn bộ bị giam cầm trấn áp, các thành viên của ba tộc ở bên trong đều bị vô tình chém giết.
Trước đó có không ít kẻ bị thiên phạt của Cổ Trần đánh chết, còn dư lại đều bị tướng sĩ Hoang Cổ bộ lạc lần lượt tiêu diệt sạch sẽ.
Đại chiến đến đây đã chấm dứt.
Đám người Hắc Thổ, Man Phi và Long Uyên vốn muốn đi trợ giúp Cổ Trần, hiện giờ từng người vẻ mặt kích động nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện trên hư không.
- Tộc trưởng!- Tộc trưởng đã trở lại rồi!Hắc Thổ rống lớn, lộ ra ngoài vẻ hưng phấn, suýt chút nữa không kiềm được khóc lên.
Bọn họ trước đó đã nghe Cổ Trần nói rằng, nếu hắn không về được, sẽ để cho bọn họ chạy trốn, nhưng bây giờ thấy Cổ Trần an toàn trở lại, đại biểu cho tộc trưởng thắng lợi.
- Bí cảnh, mở!Cổ Trần hét lớn một tiếng, dẫn đến nguyên Hoang Cổ thành chấn động.
Ngay sau đó, hắn mở ba cửa vào bí cảnh đen như mực, từ bên trong bắt đầu lục tục đi ra số lượng lớn tộc nhân.
Những người này đều là tộc nhân trước đó đi vào bí cảnh để tránh nạn, bây giờ đại chiến đã kết thúc, Cổ Trần mở ra cánh cửa bí cảnh, trực tiếp rơi xuống bên trong Hoang Cổ thành.
Hắn mở ra bí cảnh, vô số tộc nhân ẩn náu ở bên trong bắt đầu đi ra.
Rậm rạp, người đông nghìn nghịt, cảnh tượng mấy trăm vạn tộc nhân cùng xuất hiện thực sự rung động lòng người, huyết khí ù ù hội tụ lại, xông thẳng lên tận chín tầng trời.
- Hỡi các tộc nhân!Nhìn vô số tộc nhân đông nghìn nghịt nhìn không thấy điểm cuối, Cổ Trần đứng ngạo nghễ trên không, đột nhiên hét lớn một tiếng, âm thanh truyền khắp toàn bộ trong ngoài Hoang Cổ thành.
Mọi người cùng nhìn trên bầu trời, ánh mắt đều rơi vào bóng dáng cường đại không ai bì nổi, ngạo nghễ đứng một mình ở đó.
Tộc trưởng của bọn họ vẫn mạnh mẽ và vô địch như vậy.
Cổ Trần ánh mắt quét qua tất cả mọi người, đột nhiên mở miệng hét lớn một tiếng:- Trận chiến này, chúng ta đã thắng lợi!Bùm!Theo một câu nói này truyền ra, toàn bộ Hoang Cổ thành từ trong ra ngoài một mảnh sôi trào, mấy trăm vạn người đồng thời gào thét, hoan hô, thanh thế to lớn, cuồn cuộn ngút trời.
- Vạn thắng! Vạn thắng! Vạn thắng!Cảnh tượng mấy trăm vạn Nhân tộc cùng nhau gào thét khủng bố tới cỡ nào.
Tầng mây ở tám hướng đều tan vỡ tản đi, huyết khí mênh mông hội tụ ở vòm trời, tựa như một mảnh đại dương mênh mông, khí thế cuồn cuộn, đánh tan sóng gió khắp mọi nơi.
Nhân tộc Bách Man sơn đã vùng dậy.
- Thú nhân, Kim tộc, Thạch tộc, ba tộc cường địch xâm lấn, toàn bộ đều đã bị chém chết ở Bách Man sơn, nơi này là thiên hạ của Hoang Cổ bộ lạc chúng ta, là lãnh thổ của Nhân tộc, ai tới tranh giành cũng không thể.
- Kẻ phạm Nhân tộc ta dù xa vẫn giết!Bùm!Một luồng huyết khí xông lên trời, cuồn cuộn hội tụ, từng luồng khí huyết như cột khói ngưng tụ trên trời cao, hóa thành một mảnh mênh mông, không thể ngăn cản.
.