Ta Man Hoang Bộ Lạc


Lần lượt Thánh chiến là vì tranh thủ thời gian cho Nhân tộc có thể sinh ra một vị Nhân Vương chân chính, có thể dẫn dắt Nhân tộc đi ra bóng tối và máu tanh, lần nữa trỗi dậy.

- Lần cuối Nhân Hoàng xuất hiện là một vạn ba trăm năm trước, lần đó tộc của ta đại chiến ba nghìn năm ròng rã, cử tộc tham chiến, cuối cùng vẫn thảm bại, đã lụi tàn cũng cỡ một vạn năm rồi.

Hai mắt Vũ Hoàng ngấn lệ, nhịn không được viền mắt đỏ hoe.

Hắn vừa buồn vừa giận nói:- Năm đó, ta chỉ là một đứa trẻ nhỏ bé, không cách nào tham dự một số trận đại chiến, đã một vạn năm trôi qua, bổn hoàng kéo dài hơi tàn một vạn năm, nhìn Nhân tộc liên tiếp bị huyết tẩy cùng nô dịch, trọn một vạn năm, bao nhiêu Nhân tộc chết thảm, bao nhiêu tiền bối không cam lòng.

- Chữ viết, truyền thừa của Nhân tộc ta, toàn bộ bị hủy diệt, không có chữ viết của bổn tộc, không có truyền thừa, ai có thể tưởng tượng Nhân tộc chúng ta đã trải qua một vạn năm trước như thế nào?- Không nói tới một vạn năm trước, thậm chí thời đại cùng năm tháng càng lâu đời hơn, các tiền bối thời kỳ trước của Nhân tộc chúng ta đã phấn đấu như thế nào, tranh đấu ra sao với bách tộc?Vũ Hoàng càng nói càng kích động, khí tức cả người sôi trào.

Nhân Vương xuất hiện, ảnh hưởng đến toàn bộ sinh linh bách tộc ở Man Hoang đại thế giới và thế lực khắp nơi.


Vì sao Nhân Vương xuất hiện có thể tác động đến thần kinh của bách tộc?Là do Nhân Vương ngưng tụ một loại khí vận, mai kia trưởng thành sẽ bắt đầu thu thập toàn bộ khí vận của Nhân tộc, tập hợp thành một luồng, trở thành một mối uy hiếp vô cùng lớn đối với dị tộc Man Hoang.

- Vũ Hoàng, chúng ta bây giờ nên làm gì đây?Tử Sơn Vương lên tiếng, sắc mặt nghiêm túc hỏi.

Đây là một vấn đề lớn, Nhân Vương xuất hiện, chắc chắn gây nên oanh động trong bách tộc, thậm chí trực tiếp dẫn đến cường giả các tộc đi trước bóp chết Nhân Vương.

Vũ Hoàng sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:- Bổn hoàng đã từng nói rằng, ý nghĩa tồn tại của liên minh là vì chờ tộc của ta sinh ra một Nhân hoàng mới.

- Chúng ta phải! Chuyện gì xảy ra?Vũ Hoàng ngừng nói, đột nhiên trợn to hai mắt, dường như nhìn thấy chuyện lạ lùng.

- Nhân Vương, biến mất?Ầm!Vừa thốt ra câu này, hiện trường khắp chốn sôi trào, mọi người sắc mặt thay đổi, chợt phát hiện danh hiệu Nhân Vương trên Phong Vương bảng bách tộc đã biến mất.

Tên của Cổ Trần cũng bị xóa sạch trên Phong Vương bảng, biến mất.

Lúc này, không chỉ trong Nhân tộc nhốn nháo, ngay cả các tộc thế lực Man Hoang cũng ngẩn ra, có chút ngu ngơ.

Nhân Vương vừa mới xuất hiện liền biến mất một cách khó hiểu?Bên trong Bách Man sơn, ở trong Hoang Cổ thành, từng tia sáng hội tụ phía trên Thanh Đồng đại điện.

Khí tức như biển cuồn cuộn ngưng tụ từ bốn phương tám hướng, dường như đang ngưng kết thành một tôn vị cao quý.


Phong Vương bảng xuất hiện, khiến cho Cổ Trần vô cùng ngạc nhiên nghi ngờ, không có một chút vui vẻ, ngược lại cảm giác được một loại ác ý nồng nặc.

- Nhân Vương?Trong đại điện, Cổ Trần ngồi trên ngai vua Thanh Đồng, ánh mắt lấp lóe, nhìn trong hư vô hiện ra một bảng danh sách ở trong đầu.

Đó là Phong Vương bảng bách tộc, thần bí khó lường, không rõ lai lịch, như thể nó là một loại ngưng kết và hiện thân của quy tắc.

Ở trên bảng danh sách có vô số cái tên, chỉ có Phong Vương giả mới có thể lên bảng.

Tên của Cổ Trần ở ngay phía trên, hơn nữa danh hiệu thế mà là Nhân Vương, danh hiệu này có chút đặc biệt, hơn nữa ẩn chứa vô tận huyền ảo và tôn quý.

- Phong Vương, là sắc phong của quy tắc?Cổ Trần nhíu chặt chân mày, cảm nhận một luồng khí tức bàng bạc mênh mông vọt tới, hội tụ ở chỗ này, đó là khí vận.

Là khí vận bàng bạc do Nhân tộc từ Bách Man sơn hội tụ ra, rầm rộ đông đúc, đang muốn rót vào trong cái tên Cổ Trần phía trên Phong Vương bảng.

Hoặc nên nói là rót vào trong danh hiệu Nhân Vương kia, hình thành một loại tồn tại đặc biệt.


Sự phát hiện này làm cho trong lòng Cổ Trần căng thẳng, bản năng cảm thấy một luồng ác ý nồng đậm đến từ toàn bộ thế giới Man Hoang.

- Ôi mợ, đây là hố ta sao?Cổ Trần biến sắc mặt, nhìn vô tận khí vận rót vào danh hiệu Nhân Vương, nhịn không được tim đập nhanh, luồng ác ý đó ngày càng đậm.

Vô số ác niệm đến từ Man Hoang, khiến hắn lòng lạnh lẽo, có chút kinh hãi, ý thức được chuyện này thật sự giống như một cái hố, chính mình đang sắp rơi vào một cái hố đặt sẵn bẫy.

- Cút đi!Cổ Trần bỗng nhiên hét lớn một tiếng, ý chí cường đại trực tiếp chấn động hư vô, đánh xuyên qua hư không, cắt đứt một chút liên kết kia của bản thân.

- Thì Gian Cầm Cố, Không Gian Tù Lung, Hỗn Độn Bát Cấm, Phong Thiên Tuyệt Địa!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận