Ta Man Hoang Bộ Lạc


Đây là đồ vật của thống soái ba tộc, trước đó Cổ Trần chém giết hai Chuẩn Hoàng lớn của Thú nhân, bảo bối trữ vật liền vào trong tay hắn.

Nhưng còn trang bị trữ vật của thống soái của hai tộc Kim tộc và Thạch tộc thì chưa kịp thu thập, đám người Man Phi thu gom trở về nộp lên.

- Tám trang bị trữ vật này ta sẽ cất trước để kiểm kê một chút, còn dư lại thì các ngươi cứ cầm lấy, sau khi dọn dẹp xong hãy thống kê trận đại chiến này, dựa vào quân công ban thưởng cho các tướng sĩ bộ lạc.

- Tất cả cứ dựa theo quy củ của bộ lạc mà làm.

Cổ Trần một lời quyết định, trả lại một đống lớn trang bị trữ vật cho hai người Man Phi và Hắc Thổ, trong đó bao gồm một ít trang bị trữ vật của Phong Vương giả ba tộc.

Ở bên trong có không ít thứ tốt, nhưng hắn không chiếm giữ toàn bộ, đây là hành vi không tốt, thân làm vương của bộ tộc, Cổ Trần đã dần dần học được cách thống lĩnh người dưới.

Muốn người tin phục thì ngươi phải thưởng phạt rõ ràng, không thể cái gì cũng muốn chiếm giữ, như vậy làm sao khiến cho nhóm thuộc hạ bằng lòng phục tùng mình chứ.


- Tạ ơn ngô vương!Man Phi, Hắc Thổ cùng nhau cảm tạ, hai người thu hồi những thứ này, chuẩn bị việc kiểm kê vật tư bên trong, sau đó sẽ dựa theo công lao mà ban thưởng.

Cổ Trần thoả mãn gật đầu, nói:- Trải qua trận chiến lần này, Hoang Cổ bộ tộc ta đã tiến vào vũ đài lớn của Man Hoang, trở thành một thành viên của Vương tộc Man Hoang.

- Tiếp theo sẽ đối mặt càng nhiều địch nhân cường đại, các ngươi cần phải cảnh giác, tăng mạnh cảnh giới, chăm chỉ tu luyện, thăng cấp chính mình, tăng cao thực lực của quân đoàn.

- Ta hy vọng rằng, đại chiến tiếp theo các ngươi có thể cùng ta kề vai chiến đấu, mà không phải một mình ta đơn độc ngăn cản cường giả dị tộc.

Cổ Trần sắc mặt nghiêm túc nhìn hai người Hắc Thổ và Man Phi, khiến cho trong lòng bọn họ rung động, nghiêm nghị rung động.

- Vâng, ngô vương!- Ta chắc chắn sẽ nỗ lực tu luyện, vì bộ lạc, Nhân tộc, vì ngô vương mở mang bờ cõi, chém giết tất cả địch nhân.

Man Phi, Hắc Thổ lớn tiếng tuyên thệ, vẻ mặt kích động phấn khởi.

Chiến đấu là thứ bọn họ thích nhất, họ vô cùng nhiệt tình với chiến đấu, nhưng có chút không cam lòng chính mình không cách nào trợ giúp Cổ Trần ngăn cản địch nhân cường đại.

Đây là một nỗi đau, thân làm thuộc hạ, thân làm đại tướng của bộ lạc, đó là một loại sỉ nhục.

Ngươi thân là đại tướng của bộ lạc, luôn muốn vì tộc nhân của bộ lạc mở mang bờ cõi, ngăn cản tất cả địch nhân.

Nếu lần nào cũng cần Cổ Trần, vương của bộ tộc ra tay, vậy còn cần những tướng lĩnh như bọn họ làm gì nữa, uổng công nuôi, lãng phí lương thực.


Hắc Thổ và Man Phi đều hiểu đạo lý này, trong lòng ôm cục tức, âm thầm quyết tâm nhất định phải liên tục đột phá, trở nên cường đại hơn.

- Những Cự ma kia sao rồi?Cổ Trần tùy ý hỏi một câu.

Chỉ nghe Hắc Thổ giọng ồm ồm nói:- Ngô vương, bắt được ba nghìn Cự ma của Thú nhân tộc, hiện đang giam giữ ở trong thành, bị quân đoàn Cự ma của chúng ta canh chừng.

Cổ Trần gật đầu tỏ vẻ đã biết, đánh bại Thú nhân, bắt được quân đoàn Cự ma do Thú nhân huấn luyện nô dịch, số lượng nhiều đạt đến ba nghìn.

Cộng thêm ba nghìn chiến sĩ Cự ma ban đầu của bộ lạc, trước mắt số lượng Cự ma đã đạt đến sáu nghìn, cộng thêm một nghìn Cự ma được phái đi Sơn Hải thành thì đã có bảy nghìn chiến sĩ Cự ma.

Chỉ cần hơi kiểm soát một chút, ba nghìn Cự ma mới sẽ hoàn toàn trở thành một lực lượng của bộ lạc, phục vụ cho Cổ Trần.

Hơn nữa, vì chúng nó đã cởi bỏ giam cầm huyết mạch, sức mạnh sẽ không ngừng lớn mạnh, sức chiến đấu càng mạnh, có tác dụng vô cùng quan trọng đối với Cổ Trần.

- Các ngươi lui xuống đi, dàn xếp thật tốt các chiến sĩ bị thương, an ủi các tướng sĩ chết trận, phần thưởng nhất định phải đứa tới tận tay người thân bằng hữu của bọn họ.

Cổ Trần bàn giao từng việc, truyền đạt rõ ràng mệnh lệnh của mình.


Rất nhanh, hai người Hắc Thổ và Man Phi lĩnh mệnh rời đi, mang theo số lượng lớn vật tư lui xuống kiểm kê, phân phối, ban thưởng, làm xong công tác chiến hậu.

Trong đại điện, chỉ còn lại một mình Cổ Trần, vẻ mặt trầm tư, trong ánh mắt lóe ra tia sáng khó hiểu, dường như đang suy tư điều gì đó.

- Tiếp theo phải mở rộng Hỗn Loạn Thiên uyên, nhưng trước khi mở rộng phải sắp xếp phòng vệ của bộ lạc mới được.

Cổ Trần lẩm bẩm, trong lòng đã có một cảm giác nôn nóng, phải nhanh chóng khếch trương thế lực cùng số lượng dân số của bộ lạc mình.

Theo Cổ Trần ra lệnh một tiếng, nguyên bộ tộc, vô số tộc nhân chiến đấu bên trong ba tòa Hoang Cổ thành, Sơn Hải thành và Long Ngao thành bắt đầu khẩn trương bận rộn, chuẩn bị.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận