Vị tộc trưởng cầm đầu kia hiểu biết không ít, nhận ra thân phận những Cự Ma này, nhưng lời vừa dứt, Lang Kỵ chiến sĩ dẫn đường phía trước liền bất mãn.
- Thú Nhân cái gì, đó là Hoang Cổ tộc Hủy diệt quân đoàn của chúng ta.
Lang Kỵ chiến sĩ có chút bất mãn cải chính, ngữ khí lộ ra một loại kiêu ngạo.
Hắn nói:- Những Cự Ma này, đều là của Vương chúng ta, từ bên ngoài mang về, đại bộ phận đều là đoạt từ trong tay Thú Nhân tới.
- Hoang Cổ nhất tộc chúng ta, lập túc tại đất Bách Man sơn, đánh bại cường tộc này đến cường tộc khác, toàn bộ Bách Man sơn đều là cương vực của bộ tộc chúng ta.
Lang Kỵ này vô cùng kiêu ngạo, nhưng không có ngạo khí, chỉ là đối với Cổ Trần, đối với bộ tộc hiện tại cảm giác được thành tựu, kiêu ngạo và cả vinh diệu.
Nghe vậy, những nhân tộc đến từ bên ngoài này đều sợ ngây người.
Cự Ma chiến sĩ giành được từ trong tay Thú Nhân, phải cường đại vũ lực như nào mới có thể làm vậy?Mang theo một loại cảm giác cực kỳ hưng phấn, tâm tình phức tạp, đám người này được đưa tới phía trước Thanh Đồng đại điện.
- Ngươi cùng ta đi vào yết kiến Nhân Vương, đám người khác đợi ở đây.
Đi tới trước đại điện, lập tức có một tên thị vệ tiến lên ngăn cản, chỉ để nam tử đứng đầu đám người này đi vào yết kiến Vương của Hoang Cổ nhất tộc.
Còn những người khác, toàn bộ ở tại nơi này.
Đối với việc này, những người này không có ý kiến khác, thành thành thật thật, ngoan ngoãn yên lặng g đợi, đại khí không dám thở.
Vương tộc này, thực lực cường đại, nhân khí tức dọc đường tới đây khiến bọn hắn kinh hãi, đến huyết khí tiểu hài tử ba tuổi cũng cường đại hơn bọn hắn quá nhiều.
Vương một nhân tộc cường thịnh như vậy, làm sao lại không kính sợ, không dám có mảy may bất mãn.
Nam tử cầm đầu kia, choàng một bộ giáp da thú, trên người còn nhuộm một vài vết máu, tâm thần có chút bất định và bất an.
Hắn dừng ở trước cửa đại điện, thấp thỏm không yêu, cẩn thận lau sạch một số vết máu trên người, không ngừng cọ sát vết bẩn trên mặt.
Dường như nếu cứ vậy đi vào sẽ là đại bất kính, kỳ thật hắn cũng tự hiểu đây là vấn đề tâm lý.
Mà từ bên trong Thanh Đồng đại điện lộ ra một cỗ uy áp nhàn nhạt, khiến tâm thần hắn nặng nề vô cùng, giống như một ngọn núi đè ép.
- Ngô vương triệu kiến, mời vào bên trong.
Ở cửa, hai tên thị vệ lập tức tránh ra.
Tên nam tử kia sửa sang lại giáp da thú trên người, mặt mũi tràn đầy trang trọng, giống như hành hương, vừa vào đại điện một bước liền quỳ xuống.
Hắn vừa vào đại điện, cũng cảm giác một luồng áp lực vô hình từ trên truyền xuống, trong lòng lẫm liệt, mắt thấy được một thân ảnh ngồi ngay ngắn trên Thanh Đồng bảo tọa.
Không thấy rõ ràng hình dáng, cũng không dám nhìn, cúi đầu vào một bước liền quỳ, mang trên mặt một loại thần thái như hành hương.
- Thiên Uyên tiểu tộc, Lạc Diệp, khấu kiến Nhân Vương.
Lạc Diệp, cũng là tên của hắn, sinh ra lúc một cái cây trong tộc rơi lá, cho nên lấy tên Lạc Diệp.
Hắn, đến từ một bộ tộc nhỏ của Hỗn Loạn Thiên Uyên, là tộc trưởng.
- Miễn lễ, ban thưởng ghế ngồi.
Trong đại điện lập tức truyền tới một thanh âm bình thản, ôn hòa lại không phải uy nghiêm, khiến người nghe kính sợ cùng bái phục.
- Bái tạ Nhân Vương!Lạc Diệp nhẹ nhàng thở ra, nội tâm cũng kích động, vị Vương tộc Nhân Vương này, xem ra rất hòa thuận, nhân từ, nhưng lại không mất uy nghiêm.
Phía trên Thanh Đồng vương tọa, hai mắt Cổ Trần sáng rực, đánh giá tên nam tử phía dưới đại điện, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ chuyện Hỗn Loạn Thiên Uyên.
Hắn không nghĩ tới, lại có Hỗn Loạn Thiên Uyên tộc nhân xuyên qua Tử Vong hoang nguyên, đi tới Bách Man sơn.
Bọn Hỗn Loạn Thiên Uyên tộc nhân này đột nhiên đến, khiến nội tâm Cổ Trần dấy lên một cỗ liệt diễm hừng hực, đó là dã tâm chi hỏa, dục vọng mở rộng không ngừng bành trướng.
Hỗn Loạn Thiên Uyên, kế hoạch mở rộng bộ lạc tiếp theo, có lẽ có thể thực hiện trước thời hạn.
Tử Vong hoang nguyên, âm khí nặng nề không có một chút sức sống nào.
Ầm ầm! Đột nhiên, trên bầu trời truyền đến từng đợt tiếng oanh minh, tầng mây tán loạn.
Chỉ thấy một chiếc Thanh Đồng chiến thuyền to lớn đang phá không mà đi, xẹt qua trên bầu trời Tử Vong hoang nguyên, vô số Tà Linh trong tử vong hoang nguyên phát sinh khủng hoảng.
Bởi vì khí tức chiếc Thanh Đồng chiến thuyền này hết sức quen thuộc, chính là chiếc kỳ hạm Cổ Trần điều khiển, vừa xuất hiện lập tức dọa vô số Tà Linh.
Bọn chúng thế mà từng đích thân kinh qua Cổ Trần đồ sát âm linh, tiêu diệt Minh Thổ, chém giết Tà Linh Hoàng và cả tình cảnh đáng sợ của Minh Hoàng.
Cho nên, vừa nhìn thấy chiếc Thanh Đồng chiến thuyền này, lại cảm nhận được cỗ khí tức đáng sợ kia, khí tức Cổ Trần lập tức dọa vô số Tà Linh hoảng sợ đào tẩu tứ tán.
.