Ta Man Hoang Bộ Lạc


Trong lúc nhất thời, vô số Nhân tộc nô lệ sôi trào, reo hò, từng người nhìn qua thi thể tràn đầy bí cảnh, toàn bộ là thi thể Phong tộc.

Trước đó Phong tộc cao cao tại thượng, nô dịch, giết Nhân tộc bọn hắn, hiện tại toàn nằm ở nơi đó, chân cụt tay đứt, máu chảy thành sông, lại không cách nào hù đến bọn họ.

Việc này khiến những nhóm Nhân tộc bị nô dịch này phấn chấn, vui sướng, từng người kích động lệ rơi ngưng tròng, gào khóc.

- Oa! Phong tộc, rốt cục chết rồi.

- Chúng ta tự do.

- Con của ta! Có một bộ phận người ngồi phía trên sân bãi chân cụt tay đứt gào khóc, loại bi thương kia, làm sao có thể xóa đi, đã từng chịu áp bách, thương tổn, khó có thể khép lại.

Cổ Trần không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn, để nguyên một đám Nhân tộc bị nô dịch phát tiết ra ngoài, có lẽ sẽ càng tốt hơn.


Hắn yên lặng quay người rời đi, đi tới bên trong khu cung điện Phong tộc, bắt đầu kiểm tra tình huống bên trong.

Trong cung điện, có rất nhiều nhân tộc ấu đồng tồn tại, đều là bị Phong tộc luyện chế thành dược nhân.

Loại hành động này, bên trong dị tộc vô cùng phổ biến, đem nhân tộc, sinh vật luyện thành dược, vô cùng tàn nhẫn.

Đối với điểm này, dù Cổ Trần diệt sạch Phong tộc cũng không đủ so sánh.

- Nhân tộc ta tại Man Hoang, biến thành đồ ăn, làm nô lệ, bị áp bách, bị nô dịch, bị tàn sát, được luyện chế thành dược.

Hai mắt Cổ Trần sung huyết, nhìn vô số xác những đứa trẻ trước mặt, cả đám đều bị luyện thành dược nhân, từ đó đã mất đi.

Hắn mỗi chữ mỗi câu cắn răng nói:- Hết thảy cừu hận này, sớm muộn cũng sẽ thanh tẩy từng cái, dị tộc, các ngươi khiến nhân tộc đau xót, sẽ trả lại các ngươi không thiếu một phần.

Một đường tới đây, cừu thị của Cổ Trần đối với dị tộc kia càng sâu, đã không cách nào ma diệt, chỉ có dùng máu tươi thi hài vô số dị tộc mới có thể rửa sạch nỗi thống khổ như khoan tim này.

Tuy hận dị tộc, nhưng nội tâm Cổ Trần vẫn phân rất rõ ràng, minh hữu nhất định phải có, nếu không Nhân tộc một cây chẳng chống vững nhà.

- Hô! Cổ Trần nhẹ phun một ngụm khí, nhìn lít nha lít nhít trẻ nhỏ trước mắt, đè lại sát cơ sôi trào cuồng bạo trong tâm kia.

Thân thể của hắn chấn động, sau lưng bỗng nhiên triển khai một phương Minh Thổ cuồn cuộn, ù ù trải ra, đem tất cả Nhân tộc dược đồng nơi này thu sạch nhập bên trong Minh Thổ.

Những dược đồng này, đã mất đi ý thức, chỉ có thể nhẫn tâm luyện thành Thanh Đồng binh nhân, tương lai, để chính bọn hắn đi giết phạt dị tộc, báo thù rửa hận.

- Yên tâm, các ngươi sẽ có cơ hội báo thù.


Cổ Trần tự lẩm bẩm, lấy đi đại lượng dược đồng nơi này, từng cái từng cái đi qua cung điện, mang tất cả dược đồng nơi này đi.

Toàn bộ Phong tộc bên trong, nô dịch lượng lớn Nhân tộc, đem vô số trẻ nhỏ Nhân tộc làm thành dược nhân, những nỗi đau loang lổ máu và nước mắt này đều sẽ ghi chép bên trong Nhân tộc huyết lệ sử.

Cổ Trần lạnh lùng từ bên trong cung điện đi ra, toàn thân tản ra một cỗ khí tức kinh khủng, khiến người ta nhịn không được hoảng sợ e ngại.

Có điều rất nhanh, khí tức chuyển một cái, khôi phục lại, cả người Cổ Trần khôi phục lại bình tĩnh.

Không có ai biết bên trong cụ thể có cái gì, vừa có bao nhiêu Nhân tộc ấu đồng bị làm thành dược nhân.

Chỉ có Cổ Trần biết được, bên trong Minh Thổ, thu nạp trọn vẹn mấy trăm ngàn Nhân tộc dược nhân, từng cái ngốc trệ, không có linh trí.

Một Phong tộc Vương tộc lại làm ra mấy trăm ngàn dược nhân, những Vương tộc, hoàng tộc khác thậm chí sẽ càng nhiều.

Cổ Trần không có cách nào tưởng tượng, những Nhân tộc bị nô dịch kia có bao nhiêu tuyệt vọng, căn bản không có cách nào phản kháng áp bách, thống trị của dị tộc.

- Trước tiên luyện hóa bí cảnh.


Hắn nhìn lướt qua toàn bộ bí cảnh, lập tức lách mình tiến nhập vào tòa vương cung chủ điện kia, chỗ đó có bí cảnh hạch tâm.

Chỉ cần luyện hóa hạch tâm, liền có thể chưởng khống bí cảnh, tùy ý mở ra cửa vào bí cảnh, như vậy bộ lạc lại thêm một bí cảnh.

Có điều đang lúc Cổ Trần muốn luyện hóa bí cảnh, đột nhiên một cỗ chấn động mãnh liệt truyền đến, khiến bí cảnh chấn động.

Oanh!Một tiếng oanh minh, bí cảnh đều rung động.

Cổ Trần hơi biến sắc, nội tâm bỗng nhiên tuôn ra một cỗ dự cảm bất tường, có loại bất an trong lòng, phảng phất nguy cơ lại tới.

- Gặp cường địch nguy hiểm đột kích!Hắn chấn động trong lòng, nghĩ đến thần sắc kinh hãi, không nghĩ ngợi nhiều lập tức vọt người lóe lên, chớp mắt xông ra bên ngoài bí cảnh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận