Cố Ánh Liễu tắm gội xong về phòng, liền thấy thiếu niên đã bọc chính mình đến kín mít, không lộ bất cứ chỗ nào.
Thanh niên bất đắc dĩ mà cười cười, lên giường nằm xuống, ôm lấy cái chăn tròn vo, "Tiểu Nhứ Nhi, là ta sai rồi, chừa chút vị trí cho ta được không?"
Dung Nhứ hừ nhẹ một tiếng.
Y sai á, y biết mình sai chỗ nào á? Xin lỗi lung tung.
Hai má thiếu niên vẫn còn nét phì nộn đáng yêu của trẻ con, một chút uy hiếp cũng không có, hừ nhẹ cũng khiến người ta cảm thấy vạn phần dễ thương.
"Tiểu Nhứ Nhi, ta bồi tội với ngươi, ngươi muốn ta làm gì cũng được." Cố Ánh Liễu lôi kéo chăn Dung Nhứ, tinh tế nói chuyện cùng thiếu niên.
Dung Nhứ mở chăn ra, đưa cho Cố Ánh Liễu, "Nè."
"Tiểu Nhứ Nhi đại nhân đại lượng......" Cố Ánh Liễu ôm eo thiếu niên, lơ đãng cọ qua rốn thiếu niên.
"Hứ." Dung Nhứ rầu rĩ mà ứng thanh.
Cậu không trải qua quan trường, nên không biết muốn củng cố căn cơ thì phải lập mối quan hệ tốt với quan địa phương, mới hoàn thành được việc sai sử thuận lợi.
Mà quan hệ tốt thì làm thế nào, đương nhiên là cùng nhau đi nhậu nhẹt, hát xướng.
Dung Nhứ là người không giấu được tâm sự, cậu càng nghĩ càng không ngủ được, nằm trên giường lăn qua lộn lại.
"Là chăn quá cứng sao?" Cố Ánh Liễu thở hổn hển, tay kìm chế không được sờ mông thiếu niên, "Tiểu Nhứ Nhi bò lên người ta ngủ đi."
Dung Nhứ lắc đầu, lắc xong mới nhớ ra Cố Ánh Liễu không nhìn thấy, "Không phải."
"Tiểu Nhứ Nhi, đừng nhúc nhích." Cố Ánh Liễu hô hấp hỗn loạn.
Thiếu niên không an phận chút nào, chân cuộn chặt trên eo y, hỏi y ngủ thế nào được.
Cố Ánh Liễu không nhịn được mà nhớ tới lúc trong xe ngựa, ngón tay y cắm vào động thịt mềm mại của thiếu niên, mị thịt ướt nóng khẩn trương bọc chặt lấy ngón tay, tiếng nước nhóp nhép theo động tác ra vào.
Ánh nến trong phòng đã tắt, trong đình viện chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu vang.
Cái hôn ấm áp dừng trên mày thiếu niên, hương xương bồ mát lạnh trộn lẫn với hương đào ngọt ngấy.
Dung Nhứ túm chặt vạt áo Cố Ánh Liễu, giống như có thứ gì đó trong ngực không khống chế được mà đang chui lên từ mặt đất.
Cậu lấy hết can đảm hỏi, "Ngươi có chạm vào hoa nương không......"
Khóe miệng Cố Ánh Liễu không kìm được cong lên, đôi môi hôn lên má Dung Nhứ, "Không hề, từ đầu đến chân ta đều sạch sẽ, Tiểu Nhứ Nhi có muốn kiểm nghiệm không?"
"Ai thèm kiểm nghiệm......" Thiếu niên lầu bầu, đầu cọ cọ vào lồng ngực Cố Ánh Liễu, "Ta chỉ lo lắng ngươi bị chiếm tiện nghi."
"Ừm, Tiểu Nhứ Nhi thật tốt."
Âm cuối rõ ràng là trêu chọc, thanh niên ghé sát vào bên tai thiếu niên, hô hấp nóng bỏng phả vào vành tai, bốc lên từng trận tê dại.
Gương mặt Dung Nhứ đỏ bừng lên.
Cố Ánh Liễu biết không thể trêu chọc quá mức, ôm lấy thiếu niên đi vào giấc ngủ.
Tiểu Nhứ Nhi cũng có cảm giác với mình, chỉ cần y nhịn một chút, chờ một chút, là có thể hoàn toàn bắt được Tiểu Nhứ Nhi vào rồi.
Dục căn thanh niên chậm rãi ngẩng đầu, thứ đồ nóng bỏng cọ vào eo thiếu niên.
Cố Ánh Liễu hít sâu một hơi, duỗi tay kiên quyết ép côn thịt xuống, lại nâng thiếu niên nằm cao hơn một chút, để chân cậu vòng qua eo mình, không đụng vào y.
Dung Nhứ: "Rất khó chịu sao?"
Cố Ánh Liễu: "Không sao, ngươi ngủ đi, nam nhân đều sẽ có lúc như vậy."
Mỗi lần khó chịu y đều chịu khó nhịn cho xong, cũng không phải quá khó khăn, nhưng có thiếu niên ở đây, côn thịt giống như càng hưng phấn hơn, không chịu để y điều khiển.
Y vẫn tơ tưởng đến lần hoan ái duy nhất đó với Dung Nhứ.
Thiếu niên ngây ngô đến muốn mạng, bị y đụ chỉ biết khóc ròng, nơi tư mật bị cắm đến phun đầy nước sốt mùi đào mật, nếm chỗ nào cũng là mỹ vị chí cao vô thượng.
Dung Nhứ: "Ta có thể giúp ngươi bắn ra......"
"Thật sự không cần," Cố Ánh Liễu lại hôn hôn lên tóc thiếu niên, "Qua nửa khắc là được rồi."
Cậu còn câu dẫn y như vậy, y sẽ không nhịn được mất.
......
Liên tiếp mấy ngày, Cố Ánh Liễu vẫn theo lẽ thường buổi tối ra ngoài uống rượu nghe nhạc với Mã huyện lệnh.
Mã huyện lệnh là người của Hoắc Trừng, còn người của Dung Tích chưa ra tay.
Y đang đợi.
Mã huyện lệnh thấy Cố Ánh Liễu chẳng có biểu tình gì với nam phong quán, bèn trực tiếp thỉnh y về phủ luôn.
Kết thúc yến hội, hắn gọi ra một tiểu quan, da trắng như ngọc, mặt mày nhạt nhẽo, lại có vài phần tương tự với Dung Nhứ.
"Đây là cháu ngoại của biểu cữu nhà mẹ đẻ ta, đại nhân mới tới Hà quận, có nhiều chuyện không quá quen thuộc, để nó dẫn đường cho ngài thế nào?"
Cố Ánh Liễu biết tiếp tục giả ngu giả ngơ sẽ làm mất mặt Mã huyện lệnh, nên đồng ý thu người.
Trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, làm gì có cháu ngoại biểu cữu nhà mẹ đẻ nào, chỉ là một tiểu quan mua được rồi vứt cho một cái thân phận dễ nghe thôi.
"Đại nhân." Tiểu quan hành lễ với y, bộ dáng quy củ tuy không tính xuất sắc, nhưng cũng còn xem như đủ tư cách, hiển nhiên là đã được dạy dỗ qua.
"Làm phiền ngươi." Cố Ánh Liễu đối với ai cũng khách khí, đuôi mắt lộ ra lạnh nhạt, ngữ khí cũng cung kính có lễ.
Tiểu quan ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng của y, nhất thời đỏ mặt.
Cậu ta chỉ biết mình phải hầu hạ một quan nhân từ kinh đô đến, lại không ngờ tướng mạo quan nhân lại xuất chúng như thế, ngay cả tư thái xa cách cũng không làm người khác cảm thấy tùy tiện, ngược lại còn đồng ý y nên như vậy.
Cố Ánh Liễu không hé răng, tên này là đồ phiền phức.
Tiểu Nhứ Nhi dấm vô cùng, nếu để tiểu quan đi theo mình trở về, thiếu niên phỏng chừng sẽ không để ý tới mình trong vài tháng luôn.
Y đem người ra khỏi phủ, tìm một khách điếm cho cậu ta ở, "Vị kia nhà ta ghen, ta nói hai câu với người khác cũng buồn, phải dỗ ngọt, nên ủy khuất ngươi trước tiên ở đây."
"Không ủy khuất......" Tiểu quan bước phòng quay đầu nói, "Nô gia tên là Yến Đồng."
"Tên hay." Cố Ánh Liễu theo câu chuyện tùy tiện nói hai câu.
Tiểu quan mặt càng thêm đỏ.
Cố Ánh Liễu: "Ngày mai ta tới tìm ngươi."
"Quan nhân không nghỉ ngơi ở đây một chút sao?" Tiểu quan vội vàng túm chặt ống tay áo y.
Mã huyện lệnh ra lệnh cho cậu ta phải hầu hạ vị quan nhân này cho tốt, nếu không làm được thì cậu ta cũng phải ăn quả đắng.
Cố Ánh Liễu giấu đi sát ý trong đáy mắt.
Lúc bị Bạch Nga câu dẫn ở Bích Tủ lâu cũng không khiến y tức giận đến thế, Bạch Nga tuy lung tung tùy tiện, nhưng tốt xấu gì cũng lăn lộn trong chốn này vài năm, đúng mực vẫn phải có.
Thân thể của mình thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không chủ động chạm vào khách nhân, bị y uyển chuyển từ chối cũng mượn sườn núi hạ lừa, trực tiếp xin lỗi cáo từ.
Nhìn thì ngang ngược kiêu ngạo, thực chất lại có bản lĩnh.
Còn tên này, một chút chuẩn mực cũng không có.
Mã huyện lệnh nghĩ rằng y ghét bỏ kỹ tử trong thanh lâu sở quán không sạch sẽ, cho nên cố ý tìm một ngoạn vật không hiểu sự đời cho y.
Cố Ánh Liễu ném ống tay áo ra.
Y thiếu chút nữa đã ô uế.
Tiểu Nhứ Nhi chắc chắn không thích.
Cố Ánh Liễu áp xuống ý muốn trào phúng, cậu ta tính là thứ gì, lại dám giữ y lại nghỉ ngơi.
"Không cần."
Yến Đồng nhìn bóng dáng Cố Ánh Liễu rời đi, cho rằng phút đình trệ ngắn ngủi đó là bởi vì y sợ hãi tình nhân của mình nên không dám vào nghỉ ngơi.
Mỹ nhân như Cố Đốc sử, làm gì có chuyện chỉ có một người, vị kia nhà y cũng quá bá đạo rồi, nhưng ân sủng thì chỉ có một chốc thôi.
Cố Ánh Liễu vòng qua khách điểm của Yến Đồng, cẩn thận tắm rửa, không ngửi thấy mùi gì khác mới về trạm dịch.
Hiện tại y không thể làm gì Yến Đồng, cậu ta là thể diện của Mã huyện lệnh, là thể hiện của Hoắc Trừng, mà còn chưa tìm được Dung Tích.
Nước còn chưa khuấy xong, y chưa thể ra tay.
Dung Nhứ đứng trước cây liễu trước cửa trạm dịch, thấy y trở về liền cười tươi, bổ nhào vào trong lồng ngực y.
Cố Ánh Liễu lại né tránh, "Bẩn lắm, chờ ta đổi kiện xiêm y."
Dung Nhứ xem xét Cố Ánh Liễu, "Không bẩn ở đâu mà."
"Ta bị ngã, đất cát bụi bặm đều phủi đi cả rồi." Cố Ánh Liễu kiên nhẫn giải thích với thiếu niên.
"Ánh Liễu, ngươi cũng sẽ té ngã á." Dung Nhứ kinh ngạc.
"Sao ta lại không té ngã được?" Cố Ánh Liễu nắm tay phải của Dung Nhứ quay về phòng trong trạm dịch.
"Nhìn không giống, ngươi đi hai bước khẳng định sẽ xem trước mười bước, không giống ta, hôm nay ra ngạch cửa còn bị vướng, ngã cái rầm."
"Bị thương chỗ nào rồi?" Cố Ánh Liễu vội vàng hỏi.
"Không bị thương đâu, giống ngươi thôi, vỗ vỗ là hết." Dung Nhứ tùy ý cho Cố Ánh Liễu nắm.
Cố Ánh Liễu không chú ý, ngõ nhỏ đằng sau trạm dịch, bóng người đi ra, đúng là Yến Đồng vừa mới gặp ở trước khách điếm.
"Dung mạo cũng không có gì đặc biệt," Yến Đồng bình luận dung mạo của Dung Nhứ, "Tư sắc bậc này, vào sở quán cũng chỉ là loại thấp nhất, không khách nào muốn."
Thanh niên đi theo cậu ta không hé răng.
Thiếu niên đi cùng Cố Đốc sử nhưng qua thì nghĩ dung mạo không mấy xuất chúng, thật ra mặt này điềm tĩnh, da trắng như tuyết, không hề e dè cũng không kính sợ với Cố Đốc sử, đó không phải là khí độ mà một thế gia đại tộc bình thường có thể sinh ra, đó phải là một đại nhân vật có địa vị không khác Cố Đốc sử là bao.
"Sao ngươi không nói gì, cảm thấy ta nói sai?" Yến Đồng đạp vào chân thanh niên.
"Vừa rồi thất thần."
Yến Đồng oán hận trừng mắt nhìn hai người trước cửa hông, trở về khách điếm.
Cậu ta đương nhiên tự tin không chỉ bởi gương mặt này, mà còn vì danh khí, sở hữu nữ huyệt, ai có thể từ chối được? Phàm là đã hưởng qua tư vị đều sẽ nhớ mãi không quên.
Yến Đồng đã sớm biết ưu thế này của mình, đáng tiếc người trong nhà không để tâm, còn muốn để cậu ta cưới muốn nương tử thành thật để sống qua ngày, cậu ta đương nhiên không muốn.
Nhưng cậu ta ngoại trừ danh khí đấy lại chẳng có bản lĩnh nào khác, thế là cậu ta câu dẫn Đại Trụ trong thôn, cũng chính là thanh niên chân tay dài ngoằng này cùng đến trạm dịch với cậu ta.
Gã làm với cậu ta xong thì coi cậu ta như mệnh, theo cậu ta rời khỏi Yến gia thôn.
Vòng đi vòng lại đến Hà quận, giả làm xử nữ leo lên thành quan hệ với Mã huyện lệnh.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Ánh Liễu, cậu ta biết, ngày mình được thăng chức đến rồi.
Cố Đốc sử thờ ơ với cậu ta như thế, chỉ là vì chưa được thao qua cậu ta thôi.
Chờ đến lúc thực tuỷ biết vị, lúc đấy có thể rời xa mình sao? Đến lúc đó cậu ta đi theo y hồi kinh báo cáo công tác là có thể bước vào thành Thịnh Kinh này rồi.
Yến Đồng lộc cộc xuống lầu, đến phòng chứa củi ở hậu viện khách điếm đá Đại Trụ, "Ngươi đi nghe ngóng xem xuân dược mua ở đâu."
Đồ của khách điếm đưa, chưa chắc Cố Đốc sử đã chịu ăn.
Cậu ta cũng không tin không bắt được y.
Hiện giờ Yến Đồng nhìn Đại Trụ rất không vừa mắt, sở dĩ cậu ta giữ Đại Trụ lại bên người là vì gương mặt của gã ta dễ nhìn .
Nhưng bây giờ có Ánh Liễu tiên tư dật mạo rồi, cái mặt trông cũng không đến nỗi nào của Đại Trụ bỗng chốc khó coi lên.
Cậu ta nhớ đến bộ dáng Cố Ánh Liễu ôn tồn thân thiết với Dung Nhứ, rất nhanh sẽ biến thành cậu ta thôi, cứ để Dung Nhứ đắc ý thêm vài ngày.
-
Ngày tiếp theo Cố Ánh Liễu thật sự đưa Dung Nhứ đến tìm Yến Đồng.
"Vị này chính là?" Dung Nhứ một tay cầm hồ lô đường, một tay chỉ, ngẩng đầu nhìn Cố Ánh Liễu.
"Yến Đồng, Mã huyện lệnh nói để cậu ta dẫn đường cho chúng ta, cậu ta quen thuộc nơi này." Cố Ánh Liễu nắm tay Dung Nhứ đi mua điểm tâm, lấy khăn tay lau khoé miệng còn dính vụn đường của cậu.
Y không muốn giới thiệu Dung Nhứ với Yến Đồng.
"Ta tên Yến Đồng, ngươi tên gì?" Yến Đồng hỏi.
"Dung......!Cố Nhứ, ta là sai vặt nhà Cố Ánh Liễu." Dung Nhứ vẫn còn nhớ thân phận mà Cố Ánh Liễu bịa cho cậu.
Có điều cậu đi đằng trước thích ăn gì thì ăn, Cố Ánh Liễu đi theo sau làm tuỳ tùng chiếu cố cậu, nào có miếng nào giống bộ dáng một gã sai vặt.
Dung Nhứ nói xong cũng phát hiện không đúng, cậu còn muốn đóng giả sai vặt của Cố Ánh Liễu mà, "Để ta cầm cho."
"Ngươi lấy tay nào mà cầm?" Cố Ánh Liễu mỉm cười, "Rất nhẹ, không cần ngươi cầm đâu."
......
Yến Đồng đi theo sau bọn họ, lúc Cố Ánh Liễu và Cố Nhứ nói chuyện cậu ta hoàn toàn không chen vào được, giống như cố ý bài trừ cậu ta ra ngoài.
Đôi lúc ngẫu nhiên Cố Nhứ hỏi cậu ta muốn ăn gì, thì Cố Ánh Liễu mới chú ý đến còn có người như cậu ta đang tồn tại.
__________.