Đằng sau Tuyên Đức Điện, Dung Nhứ ngồi chán muốn chết mà luyện chữ.
Trên giấy Tuyên Thành toàn là tên Cố Ánh Liễu, nét chữ so với của nguyên thân không hề khác biệt.
Cậu hoài nghi bản thân và nguyên thân có phải có liên hệ gì không, sau khi phát hiện mình có chữ viết y hệt nguyên thân, cậu liền chú ý chuyện xung quanh nhiều hơn.
Vận mệnh chú định, rất nhiều chuyện đều có một cảm giác quen thuộc.
Chẳng lẽ là lúc trước cậu xuyên qua, nhưng rồi mất trí nhớ?
Thế giới hư cấu, không có logic.
Hoặc như hôm trước cậu còn ngủ chung với Cố Ánh Liễu trên một chiếc giường, thế mà ngủ một đêm ở Tiêu Phòng Điện xong, Cố Ánh Liễu không để ý đến cậu nữa, còn đuổi cậu ra khỏi thư phòng.
(Là thư phòng của ai =))))
"Bệ hạ." Hoắc Trừng từng bước tiến vào điện, một thân hắc y với giày da bóng loáng, bên hông mang sừng tê giác, "Hóa ra ngươi ở đây."
"Ngươi muốn cái gì?" Dung Nhứ không có tinh thần để ý hắn.
Cậu phát sầu vì Cố Ánh Liễu không quan tâm mình, nhỡ mà chọc cho Cố Ánh Liễu tức thì cái đầu này khó giữ.
"Ta chẳng qua là đi Nam Dương nửa tháng, ngươi liền giam Cố Ánh Liễu ở chung một chỗ, còn nói là không có ý không an phận với Cố Ánh Liễu!" Hoắc Trừng thở phì phì tìm Dung Nhứ tính toán.
"Cô không hề có bất kỳ suy nghĩ gì với Cố Ánh Liễu." Dung Nhứ không làm gì cũng bị chửi.
"Cô thích nữ tử."
Hoắc Trừng vén bào ngồi đối diện Dung Nhứ, nửa tin nửa ngờ nhìn cậu.
Dung Nhứ bị nhìn chằm chằm đến khó hiểu, lấy bánh hạnh nhân trên án cắn một miếng.
Cổ đại không Internet không điện, may mà điểm tâm đa dạng lại nhiều, ngọt mà không ngấy, mềm mịn ngon miệng.
"Tự ngươi tin nổi không?" Hoắc Trừng chẳng coi mình là người ngoài, đè tay Dung Nhứ lại, cướp miếng bánh hạnh nhân cuối cùng nhét vào miệng.
Dung Nhứ hít sâu hai lần, cậu sẽ không so đo với tra công.
Hoắc Trừng cười bừa bãi, cúi đầu nhìn thấy những gì Dung Nhứ viết toàn là tên Cố Ánh Liễu.
"Ngươi còn nói ngươi không thích Cố Ánh Liễu.
Đây là cái gì!"
Dung Nhứ cảm thấy mình nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không sạch oan.
Đúng là cậu lấy tên Cố Ánh Liễu ra luyện chữ.
"Di tình biệt luyến!" Hoắc Trừng phẫn nộ.
Dung Nhứ ngồi trên án thư không biết làm sao, cậu với Hoắc Trừng chẳng thân thiết gì, nói mấy lời này như kiểu cậu là tên tra nam đá hắn không bằng.
"Ngươi mau hết hy vọng đi.
Cố Ánh Liễu trừ phi mù thì mới coi trọng ngươi."
Hoắc Trừng đánh giá Dung Nhứ, thiếu niên mi mục ôn nhu, khác hẳn với Cố Ánh Liễu diễm lệ, dung mạo không có tính công kích nào như bánh trôi nhỏ mềm mại.
Thì cũng, đẹp.
Hoắc cô cô thời trẻ cũng là mỹ nhân nổi tiếng Thịnh Kinh, Dung Nhứ là nhi tử của cô cô đương nhiên là cũng đẹp, sao hắn lại không phát hiện ra nhỉ.
"Ngươi nói đúng." Dung Nhứ không muốn va vào tam giác tình yêu này đâu.
Hoắc Trừng nghẹn họng như mắc xương cá, phát tay áo bỏ đi không quay đầu.
-
Màn đêm buông xuống, theo dọc hành lang Tuyên Đức Điện, thái giám bắc thang dài thắp đèn sáng cả cung đình, mạ vàng hoa lê xếp chồng nhau tôn lên thành huy.
Trong thư phòng Tuyên Đức Điện, thanh niên trong bộ quan phục màu son ngồi bên án thư phê duyệt tấu chương, sống lưng thẳng tắp, dung mạo quyến rũ không rời mắt nổi.
"Ánh Liễu." Dung Nhứ cầm theo hộp đồ ăn sột soạt sột soạt bước vào thư phòng, bày đồ ăn ra.
"Dùng bữa trước đi."
Cố Ánh Liễu dừng bút son một chút, nửa tháng nay phê duyệt không ngừng y đã sớm quen thuộc tình hình, theo lý chỉ cần hai canh giờ là có thể phê xong, nhưng tâm y thật sự không tĩnh nổi, trong đầu toàn là hình ảnh Dung Nhứ vần vũ với nữ tử nên mới kéo dài đến lúc này.
Dung Nhứ lười như vậy, phỏng chừng động một hồi liền không muốn làm nữa.
Thiếu niên mặc thường phục đơn giản, liễu hoàng khoan bào cẩm y, thắt lưng tinh tế bóp chặt vòng eo, theo động tác lắc lư lộ ra mông lớn tròn trịa.
Y nhìn chằm chằm bóng dáng Dung Nhứ bận rộn, rất muốn hỏi cậu đã làm chuyện kia với Hoàng hậu thật không.
Cố Ánh Liễu nhấp môi ngừng bút, sao y phải quản việc của người khác làm gì.
Một chút ân huệ nhỏ, có đáng để ngươi nhớ thương như vậy?
"Ánh Liễu, ta, có phải làm gì sai khiến ngươi giận không?" Dung Nhứ cẩn thận nhìn Cố Ánh Liễu biểu tình.
Thiếu niên thấp thỏm nhìn y, con ngươi đen nhánh dưới ánh đèn tựa như ngàn sao trên trời, đơn thuần trong sáng.
Dễ làm người khác không nhịn được mà vấy bẩn cậu.
"Bệ hạ, chúng ta nên duy trì một khoảng cách sẽ tốt hơn." Cố Ánh Liễu xoa xoa giữa mày.
Trong lồng y như có một con dã thú điên cuồng, chỉ muốn phá tan vách tường mà chui ra.
Dung Nhứ rất thích ngủ cùng Cố Ánh liễu, trên người thanh niên có một mùi xương bồ rất dễ chịu, mát lạnh khiến người ta an tâm, khó trách cổ nhân nói hương xương bồ là hương quân tử.
Cố Ánh Liễu đã ngủ cùng cậu nhiều ngày, cậu cho rằng Cố Ánh Liễu suy xét đến thanh danh, ngủ một lần là ngủ, ngủ một năm cũng là ngủ.
"Xin lỗi ngươi, ta phân phó Điền Cát thu dọn thiên điện trước, ngươi ngủ ở thiên điện đi."
"Ừ." Cố Ánh Liễu muộn thanh đáp.
-
Bên trong Sùng Dao tẩm điện, đột nhiên sa đèn cung đình đang lẳng lặng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu rực các góc trong phòng.
Bài trí tinh xảo bị ánh đèn chiếu rọi, trông qua tráng lệ huy hoàng, châu quang hoa màu.
Thiếu niên ngậm nước mắt, trung y bị rút đi lộ ra thân hình trắng nõn mê người, đầu vú phấn nộn, vòng eo thon thả mềm mại, đang ngượng ngùng cúi đầu, khóc thút thít nức nở nhắc.
"Ánh Liễu, ngươi nhẹ thôi, ta sợ đau..."
Thiến niên ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh như sao trời ban đêm, lúc này đã dâng đầy hơi nước, chọc người yêu thương, là Dung Nhứ.
Cổ họng Cố Ánh liễu lăn lộn, ôm lấy vai thiếu niên, hôn mí mắt cậu chỗ vừa rơi nước mắt.
Thân hình thiếu niên vì nóng lên mà phiếm hồng, cả người tản ra hương quả đào thanh ngọt, nhìn tươi mới ngon miệng như trái đào ướt vừa mới được hái xuống, liếc mắt một cái liền khiến ngươi miệng lưỡi khô nóng.
"A...!đừng liếm...!ô ô...!Ánh Liễu...!ngứa quá...!a...."
Cố Ánh Liễu bị tiếng rên rỉ ngọt nị của thiếu niên kêu đến phía dưới căng phồng, hô hấp thô nặng hỗn loạn.
Độ ấm trong tẩm điện dâng cao, độ ấm trong lòng nóng đến ngứa ngáy.
Y kéo trung y vướng víu ra, môi lưỡi liên tục bú mút đầu vú thiếu niên, hạt đậu nhỏ trước ngực bị liếm đến to như trái anh đào, da thịt xung quanh cũng thành một vòng hồng phấn.
"Ánh Liễu...!ô.
ô...!dừng lại đi mà...!khó chịu lắm..."
Thiếu niên vươn tay muốn cản Cố Ánh Liễu liếm tiếp, hai đầu ti cậu đều bị đùa bỡn thành diễm lệ đỏ bừng, con cặc bên dưới gặp kích thích, lỗ tiểu phun ra tinh dịch trắng đục.
Cố Ánh Liễu cười nhẹ một tiếng, hổ khẩu giữ chặt lấy hai cổ tay thiếu niên, đặt ở sau thắt lưng.
(Hổ khẩu: chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ é)
"Ngoan, đừng nhúc nhích......"
"A...ha...ưm...!dừng lại..."
Thiếu niên khóc rưng rức xin tha, giọng điệu mềm nhẹ như nước, kiều kiều nhu nhu, chẳng giống mắng người chút nào.
Cố Ánh Liễu men theo xương quai xanh xinh đẹp liếm một đường đến bụng trắng mịn, vòng eo thiếu niên theo động tác của thanh niên mà vặn vẹo khó nhịn, đáng thương cực kỳ.
Y lấy tay thâm nhập vào lỗ đít thiếu niên, bên trong co bóp khẩn trương, nếp uốn tinh mịn, đáng tiếc đường vào lại nhỏ, muốn chứa được hết của y thì phải cố hết sức.
Lỗ đít nhạy cảm đột nhiên bị vật lạ đâm vào khiến thiếu niên sợ hãi kêu ra tiếng, tiếng rên rỉ im bặt, hốc mắt lại dâng lên đầy nước nhưng kiên trì không khóc, giống như gặp phải khinh nhục cực lớn.
Cái trán nhỏ của Dung Nhứ toát ra từng tầng mồ hôi mỏng, cúi đầu thở hổn hển lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi phấn nộn.
Cố Ánh Liễu chỉ chờ đến lúc này, vươn cái lưỡi to dày cuốn lấy đầu lưỡi bé xinh của thiếu niên, không ngừng hút liếm nước bọt bên trong miệng, so với tưởng tượng của y thì còn ngọt ngào hơn nhiều.
Nước bọt thiếu niên tựa như nước ngọt nhân gian, cuồn cuộn không ngừng tuôn ra, chảy hết vào miệng Cố Ánh Liễu.
Y vốn dĩ không hề thích đồ ngọt, nhưng lại thấy mùi vị của thiếu niên là tuyệt hảo.
Môi lưỡi giao triền.
Hô hấp nóng bỏng.
Con cặc to lớn nóng bỏng như cục than hồng đặt giữa chân thiếu niên, cọ xát lỗ đít thiếu niên chọc cho cậu run rẩy không ngừng.
Trán Dung Nhứ toát ra mồ hôi tinh mịn, gương mặt đỏ bừng như máu nhuốm màu tình dục, như con tôm đỏ au bị nấu chín chờ người nhấm nháp.
Đến tận khi hô hấp thiếu niên từ dồn dập trở thành mỏng manh, Cố Ánh Liễu mới chưa đã thèm mà buông ra đôi môi đã bị hôn đến sưng đỏ.
Dương vật trướng đau chậm rãi tiến vào lỗ đít thiếu niên, đầu buồi chỉ vừa mới cho vào một chút mà thanh niên đã kẹp cho đến mức không thể một phát xông vào luôn.
Thiếu niên bị dị vật to lớn đút sâu vào, vòng eo nâng lên, thịt mềm trong lỗ đít co rúm lại liếm láp con cặc lớn, ý đồ phun ra.
"Ô ô ô......!Ánh Liễu......!Ta đau quá......"
Cố Ánh Liễu bị kẹp đau mà lại sướng, eo bị hút đến tê dại, hận không thể bóp nát vòng eo thiếu niên mà hung hăng địt vào, địt thật nhanh thật mạnh.
"Ngoan nào, chờ một chút sẽ tốt...!ha...!ách..."
Thiếu niên tựa hồ cũng cảm nhận được chỗ sướng, tiếng nức nở lại phát ra, đồng ý cho con cặc đi qua hành lang thịt mềm, nghiền ngẫm chỗ mẫn cảm bên trong.
Dung Nhứ làm sao chịu được kích thích đến nhường đó, ngay lập tức bắn ra một đợt tinh nồng.
"Tiểu Nhứ Nhi......!Bắn......"
Thiếu niên như không thể tin nổi mà nhìn Cố Ánh Liễu, nhỏ giọng khóc lóc bị người địt đến mơ hồ, kêu a a xin tha.
Trong tẩm điện là tiếng lép nhép va chạm của bộ phận sinh dục, giường Bạt Bộ bị lung lay răng rắc vang, cả hai người đều toát mồ hôi khô nóng.
Dính nhớp.
Ướt nóng.
Thở dốc.
......
Ánh sáng len lỏi qua cửa sổ giấy mỏng manh, Cố Ánh Liễu mới bừng tỉnh, hóa ra bản thân vừa mới nằm mơ, vẫn đang ở thiên điện Sùng Dao điện chứ không phải chủ điện.
Y nhấp môi, duỗi tay vào quần lót đỡ lấy côn thịt loát động, vuốt ve lên xuống càng lúc càng nhanh, khuôn mặt thanh lãnh điệt lệ đã nhiễm đỏ xuân triều.
Tới gần thời điểm bùng nổ, y cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, cổ họng phun ra một câu áp lực tận cùng.
"Tiểu Nhứ Nhi."
"Ha......"
Thanh niên thở hổn hển, vẫn không hề cảm thấy thỏa mãn, đến thiên điện nhĩ phòng tắm rửa.
Nước lạnh dội xuống, lạnh thấu xương
-
Thái giám cung nữ bưng đồ dùng tẩy rửa mũ miện cổn phục cho cậu rửa mặt chải đầu, Điền Cát chờ ở một bên chuẩn bị dẫn đường cho cậu.
Dung Nhứ từng bước đi đến Tuyên Đức Điện, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì.
Rặng mây phía chân trời đã bị đốt thành màu cam hồng, cung điện nguy nga liên miên không dứt.
Dung Nhứ đứng ở hành lang một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra điểm sai sai là ở đâu.
Trước đây Cố Ánh Liễu luôn luôn rửa mặt chải đầu tinh tất chờ cậu tỉnh lại, rồi lại đi trước cậu từng bước đến thượng triều.
Nay không thấy Cố Ánh Liễu đâu, cậu không quen tí nào.
Trên triều hội, Đại Lý Tự Khanh Thẩm Già thượng tấu.
"Cố Vạn Sinh tham ô quốc khố, chứng cứ vô cùng xác thực, theo luật lập tức hành quyết xử trảm."
Dung Nhứ bị Thẩm Già làm cho hết hồn thiếu tí nữa ngồi không xong, lúc đầu không phải là lưu đày à?!
Cậu đáp ứng Cố Ánh Liễu phúc thẩm án tham ô, cuối cùng kết quả ngược lại thắt cổ Cố Vạn Sinh luôn?
【 tác gia tưởng lời nói: 】
Dung Nhứ trong mắt Cố Ánh Liễu: Đùi.
Cố Ánh Liễu trong mắt Dung Nhứ: Tiểu khả ái.
Tưởng anh làm thật ai ngờ.