Ăn cơm chưa mà đọc hã
------
Muốn nhuộm màu khác quá huhu đúng là người tham lam :")
Dung Nhứ bất đắc dĩ.
Ngọc thế bị nhét vào lỗ nhỏ, cậu không thể lấy ra được.
Nước ấm xối qua người thư thái, từng lỗ chân lông đều được thoải mái, thiếu niên đột nhiên cảm thấy có bạn trai rất không tồi nha.
(Tui cũng thấy thế :"))
Ăn cơm có người đút, đi đường có người ôm, tắm rửa có người lau mình, nếu Cố Ánh Liễu không phát dâm lôi kéo cậu ngày đêm lên giường thì y 1000 điểm.
Cậu được rửa mặt chải đầu rồi ôm lên giường, thanh niên lại hôn lên má cậu một cái.
Cố Ánh Liễu dặn dò Dung Nhứ: "Nếu Cố Dịch Sơ chọc tức ngươi, ngươi cứ trực tiếp phạt nó, nó không dám bất cẩn với ngươi đâu."
Y hiểu rất rõ tính cách đê tiện của Cố Dịch Sơ, chỉ cần Tiểu Nhứ Nhi không nói muốn giết nó, nó tóm được cơ hội là sẽ bò lên như gián.
Dung Nhứ lầu bầu: "......!Ừm."
Cố Ánh Liễu biết cậu không nghe vào, lại hôn lên miệng cậu một cái, "Tiểu Nhứ Nhi, ngươi cũng hôn ta một chút được không?"
Dung Nhứ mê mê hoặc hoặc mà ôm chầm lấy thanh niên, nâng cằm thanh niên lên hôn một cái.
Cậu muốn lùi về giường đi ngủ, cánh tay lại bị Cố Ánh Liễu hung hăng áp chế, "Đã hôn rồi mà."
Thiếu niên bất mãn bĩu môi, cậu buồn ngủ lắm rồi, muốn đi ngủ.
Cố Ánh Liễu lại không chịu lui ra, ngón tay thon dài cởi cổ áo của thiếu niên, bàn tay nóng bỏng vuốt dọc theo cổ xuống hông.
Y không bóp chặt eo thiếu niên mà chỉ vội vàng hôn xuống.
Dung Nhứ bị hôn đến mê mê hoặc hoặc, lưỡi mềm thuận theo vươn ra, để Cố Ánh Liễu liếm láp dịu dàng.
Đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng cướp đoạt hết mật dịch bên trong, khoang miệng nhỏ bé không chỗ nào không được buông tha, thiếu niên bị liếm đến eo run rẩy, khoé môi không ngậm được mà chảy ra nước bọt trong trẻo, lại bị thanh niên liếm sạch sẽ.
Qua một hồi lăn lộn, toàn thân thiếu niên lại bắt đầu nóng lên, tư duy cũng chậm chạp theo.
Cố Ánh Liễu buông thiếu niên ra, không nhịn được lại cúi xuống hôn môi thiếu niên một cái.
Y chống lên trán thiếu niên, than một tiếng, "Sơ hở là câu dẫn người."
Dung Nhứ: "......"
Ai câu dẫn ai? Rõ ràng chính y muốn hôn, lại đổ cho mình câu dẫn y.
Thiếu niên mệt không chịu được, không rảnh tranh luận với Cố Ánh Liễu về vấn đề câu dẫn này, "......!Ngươi đi đi."
Dung Nhứ được buông tha đôi môi sưng đỏ, quay mặt dịch vào bên trong ngủ.
Cậu biết ngoan rồi, biết tiếp tục cãi cọ với Cố Ánh Liễu chỉ tổ khiến y địt mình dữ hơn, cậu còn mệt hơn nữa.
Bé bướm của cậu không chịu nổi tra tấn như vậy, đúng là tư bản độc ác, 24h nứng liên tục.
Mặt trời lên cao, Dung Nhứ cuối cùng cũng rời giường.
Kẻ hầu nghe thấy động tĩnh, vội vàng ở bên ngoài xin chỉ thị: "Bệ hạ, Cố gia nhị công tử ở bên ngoài đợi hơn một canh giờ, muốn tiếp kiến ngài?"
Hắn không đoán được ý của Bệ hạ, cũng không đoán được ý của Cố đại nhân.
Chẳng lẽ là Cố đại nhân sợ mình sớm thất sủng nên đem đệ đệ ruột của mình hiến cho Bệ hạ? Diện mạo Cố Dịch Sơ xác thật xuất chúng, ngừng để so với ca ca của cậu ta, đại khái là như chênh lệch giữa tiên nhân và người phàm.
Nếu để hai bọn họ đứng chung một chỗ, sẽ chẳng có ai để mắt đến Cố Dịch Sơ.
"Từ từ." Dung Nhứ trả lời.
Cậu nhìn y phục đỏ thẫm bên cạnh giường, nhận mệnh thay ra.
Lỗ lồn còn đang ăn ngọc thế, nhưng lối đi trơn trượt theo động tác đi lại cứ trượt ra ngoài, làm cậu phải dùng sức đẩy vào sâu hơn.
"Ánh Liễu xấu! Đồ xấu xa!" Dung Nhứ lôi kéo đai lưng, chắc chắn là bụng nhỏ không phồng lên quá rõ mới bò xuống đất.
Cố Dịch Sơ thích chờ, thì để cậu ta chờ đã.
Cậu cũng chẳng có việc gì cả.
Mỗi đói.
Dung Nhứ ra lệnh dọn cơm, dùng xong mới thong thả ra ngoài doanh trướng gặp Cố Dịch Sơ.
"Bệ hạ." Cố Dịch Sơ hôm nay mặc một bộ hạ sam xanh sẫm, trang điểm tỉ mỉ.
Thiếu niên nhìn quần áo trên người cậu ta, tơ lụa loại tốt nhất, tay nghề tinh tế, để Ánh Liễu mặc nhất định rất đẹp.
Cố Dịch Sơ thấy Dung Nhứ có vẻ hài lòng với bộ dáng này của cậu ta, tự cho là không uống phí công phu.
Dung Nhứ vẫn là thiếu niên thanh thuần yêu cái đẹp, ngày xưa thích tiểu công tử Hoắc Trừng, bây giờ lại yêu say đắm Cố Ánh Liễu diện mạo kinh diễm, diện mạo lẫn khí chất đều không tầm thường, cậu ta đương nhiên không thể rơi xuống thế hạ phong.
Dung Nhứ đi đến bàn đu dây ngồi, vừa mới ăn cơm xong, ngồi tiêu thực dưới bóng cây mát mẻ quả thật không thể nào thoải mái hơn.
Cậu kệ Cố Dịch Sơ đứng đâu thì đứng, ở đây không có chỗ cho cậu ra ngồi.
Dung Nhứ: "Chân ngươi mấy ngày nay thế nào?"
Cậu đã sớm nghe nói Cố Ánh Liễu sạc cho cậu ta một bài học, cũng chẳng hiểu cậu ta đắp được mặt mũi từ sông nào ra mặt dày thế, vẫn còn bám dính ở quân doanh.
Cố Dịch Sơ: "Nhận được quan tâm của Bệ hạ, tuy có khi vẫn đau đớn khó nhịn, nhưng đã có thể đi đường bình thường."
Dung Nhứ biết đương nhiên không liên quan đến cậu, chắc chắn là Cố Ánh Liễu bảo quân y chữa trị cho cậu ta, nhưng cậu vẫn nhận lời cảm tạ này của cậu ta.
"Nếu gặp khó chịu ở đâu, cứ nói với quan y.
Y thuật của hắn không tồi, cũng không kém so với ngự y trong cũng là bao, đã đi theo Hoài lão gia gia vài thập niên, đặc biệt hiểu biết chữa trị bỏng."
Cố Dịch Sơ: "Vâng, đại phu mà Bệ hạ tin tưởng, y thuật tất nhiên là tốt."
Dung Nhứ lại nổi hứng nghe chuyện, "Ngươi nhớ Hoắc Trừng không?"
Cố Dịch Sơ ngẩn người: "Nhớ."
Dung Nhứ: "Từ sau khi Ánh Liễu nghe tin Hoắc Trừng chết, thường xuyên tinh thần hoảng hốt."
Thiếu niên rũ mí mắt, một bộ ủy khuất thành quen..
Cậu nhấp môi, tựa hồ muốn khóc: "Dịch Sơ, lúc trước Hoắc Trừng ở trên chiến trường nói có phải là thật không, Ánh Liễu thật sự từng có tư tình với hắn sao?"
Cố Dịch Sơ không ngờ sau khi được Cố Ánh Liễu tha mạng cho, may mắn liên tục ập đến thế này.
Từng bước đều vô cùng hợp lý, không có chút dị thường nào.
Lúc này cậu ta vẫn chưa biết, tình huống này chính là bất hợp lý nhất.
Nếu có một ngày, tất cả mọi người đi theo định hướng mà cậu ta đã vạch ra một cách thần kỳ.
Vậy thì chắc chắn là người ta đang lừa cậu ta.
Cố Dịch Sơ: "Đại ca là một người trọng tình cảm, kiếp trước đúng là đã cùng yêu đương với Hoắc Trừng.
Bây giờ Hoắc Trừng gián tiếp chết trong tay y, đại ca có khổ sở cũng là rất bình thường."
Dung Nhứ quả thực rất muốn vỗ tay tán dương Cố Dịch Sơ.
Lúc trước ở Cố phủ, cứ tưởng Cố Dịch Sơ chỉ là đồng thau, không ngờ lại là một tên giả dốt.
Cố Dịch Sơ nói những lời này không chỉ chứng minh thật sự có chuyện cũ giữa Cố Ánh Liễu và Hoắc Trừng, lại còn "giải vây" đánh phủ đầu, nói Cố Ánh Liễu là người trọng tình cảm.
Nếu y không nhớ đến Hoắc Trừng, vậy thì y là một tên máu lạnh.
Còn nếu y vẫn nhớ Hoắc Trừng, không thể không nghi ngờ sẽ gieo vào lòng mình một cái dằm.
Mặc kệ là thế nào, Cố Ánh Liễu đều không chiếm được chỗ tốt.
Dung Nhứ nâng tay áo lên ngăn trở mặt, "Cô biết......"
Cố Dịch Sơ: "Bệ hạ cũng đừng quá khổ sở, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, bây giờ đại ca là thật tình đối đãi với ngài, nói không chừng về sau sẽ không còn nhớ đến Hoắc Trừng nữa."
Dung Nhứ: "......"
Bản lĩnh lật mặt này của Cố Dịch Sơ đúng là không tồi.
Cậu khụ khụ, "Ngươi có thể nói với ta những chuyện kiếp trước của Ánh Liễu không?"
Cố Dịch Sơ làm bộ khó xử, do dự rồi vẫn mở miệng, "Bệ hạ, ngài muốn nghe gì, thảo dân đều có thể nói với ngài."
Cậu ta giấu hết toàn bộ suất diễn của mình, kể ký ức kiếp trước cho Cố Ánh Liễu.
"......!Đại ca là mỹ nhân nổi tiếng Thịnh Kinh, Hoắc Trừng vô cùng ân cần với y, ngay cả Nhiếp Chính Vương kia cũng sủng ái có thừa với y."
Dung Nhứ đã sớm đọc qua tiểu thuyết, đừng nói tình sự giữa Ánh Liễu và Nhiếp Chính Vương, ngay cả 3P cậu còn biết nữa.
Nhưng cậu vẫn há to miệng: "Ánh Liễu...!y với Dung Tích?"
Nhân sinh như kịch, toàn bộ dựa vào kỹ thuật diễn.
Trong lòng thiếu niên cảm khái, hoá ra những lời này là ý này.
"Trong phủ Dung Tích trồng rất nhiều hoa quý, đại ca yêu nhất quân tử lan...." Cố Dịch Sơ nói tiếp, "Y thích màu đỏ thắm của hoa lan, nhưng đến tận khi Dung Tích qua đời cũng chưa tạo ra được.
Cuối cùng y cầm bồn hoa đặt trước cửa sổ, nghe nói trong đó là đất đỏ đặc chế, có một không hai.
Khi ta thấy loại đất đó, cứ cảm giác nó có một mùi máu tươi bên trong, cũng không biết có phải là ta suy nghĩ nhiều không, nhưng quân tử lan kia mấy ngày đã chết."
"Đại ca từ sau khi mẫu thân qua đời, luôn hành xử kỳ quái."
Cố Dịch Sơ cũng biết đạo lý gần vua như gần hổ, hiện tại Cố Ánh Liễu là đế tâm, cậu ta tuỳ tiện cáo trạng chỉ mất chứ không được.
Dung Nhứ nghe hiểu ám chỉ của Cố Dịch Sơ, Dung Tích qua đời, mang huyết thổ nhưỡng, lại mang thêm một chậu quân tử lan.
Còn không phải là nói Cố Ánh Liễu giết Dung Tích, sau đó lấy máu hắn làm thành phân bón hoá học hả?
Cậu hoàn toàn không biết gì về cốt truyện tiếp theo, vì sau khi nguyên chủ Dung Nhứ chết là hết.
Dung Nhứ biết rất có thể Cố Dịch Sơ đang che giấu điều gì, nhưng trực giác của cậu cho rằng Cố Dịch Sơ không nói dối, khả năng là Cố Ánh Liễu đã thật sự giết Dung Tích.
Thiếu niên cố gắng nhớ lại nội dung trong tiểu thuyết, lúc trước cậu còn cảm thán nguyên tác miêu tả con người của Cố Ánh Liễu quá ít, không ngờ lại là vì nguyên nhân này.
Cố Ánh Liễu kiểu ngạo như vậy, sao có thể chịu đựng việc bản thân bị áp chế, không còn tôn nghiêm dưới thân ba tên công được.
Nếu đại kết cục thật sự là Cố Ánh Liễu giết hết bọn họ, vậy thì quyển sách này đổi tên đi, đừng tên 《 Dâm loạn bệnh mỹ nhân 》nữa, tên là Không còn ai sống thì hay hơn, công chính chết hết, vai phụ cũng chẳng sống nổi, đây chắc là tiểu thuyết thù đời.
Dung Nhứ thật không dám tưởng tượng Cố Ánh Liễu đã phải chịu đựng khuất nhục như thế nào, lấy hết tâm cơ giết chết loại người dơ bẩn đó.
Phải có ý chí lớn thế nào mới có thể kiên cường đến cuối cùng, diệt trừ hết những kẻ khinh nhục mình.
Vành mắt thiếu niên đỏ hồng, nước mắt rơi tí tách lên tà áo đỏ thẫm.
Cậu ôm chặt lấy mình, để hương xương bồ mát lạnh bao vây bản thân.
Cố Dịch Sơ: "Bệ hạ?"
Dung Nhứ lau nước mắt, "Ta bị dọa thôi."
Cố Dịch Sơ, "Vậy thảo dân cũng không nên nói tiếp."
Dung Nhứ tức giận đến đỏ bừng mặt, không muốn nhìn mặt Cố Dịch Sơ nữa: "Ngày mai nghe ngươi nói tiếp, hôm nay xong rồi."
Cố Dịch Sơ vội vàng đứng lên, lại thấy Dung Nhứ chạy thẳng về phía quân trướng của Cố Ánh Liễu, cho rằng mưu kế đã thực hiện được.
Thiếu niên khẳng định là đi tìm Cố Ánh Liễu chứng thực.
----
Điều gì khiến ông nọi đứng canh gác nghĩ rằng khi người ta chán một con thiên nga thì sẽ để mắt đến một con cóc ghẻ nhỉ? Seriously question-ing.