Cố Ánh Liễu nhéo nhéo khuôn mặt thiếu niên, "Ngươi ở chỗ này chờ ta một lát, ta đi rồi về ngay."
Dung Nhứ vội vàng buông thoại bản: "Ta cũng phải đi."
Cố Ánh Liễu: "Mùi nặng, ngươi sẽ không quen."
Dung Nhứ: "Có phải Dung Tích chơi thủ đoạn với ngươi không, hôm đó ta đã thấy hắn không đúng ở đâu rồi."
Thiếu niên tức giận, dường như chỉ muốn ngay bây giờ lao ra đúm Dung Tích một trận cho hả giận.
Cố Ánh Liễu: "Tám chín phần mười."
Dung Nhứ túm chặt ống tay áo Cố Ánh Liễu, "Ta muốn đi nhìn."
Cậu phát hiện chiêu này đặc biệt có tác dụng, chỉ cần cậu tỏ ra hơi ủy khuất sắp khóc, Cố Ánh Liễu liền không còn cách nào khác.
Cố Ánh Liễu thở dài, nắm tay cậu đi ra ngoài, thấp giọng dặn dò, "Nếu không thoải mái ở đâu, phải lập tức đi ra ngoài, nghe không?"
Dung Nhứ nhất thời đổi thành gương mặt tươi cười, "Biết rồi."
Cao Thị lang vẫn còn ở trong doanh trướng, đang chờ quân y kiểm tra nguyên nhân cái chết.
Cố Ánh Liễu vén rèm đứng yên trong gian trướng, quan sát bài trí trong doanh trướng.
Bởi vì Cao Thị lang là "Khách quý" trốn từ thành Thịnh Kinh đến, nên mọi người cũng không trễ nải hắn, bài trí trong phòng toàn là đồ quý nhất có thể lấy ra.
Trên bàn gỗ giữa phòng có một bình sứ, trong bình còn cắm một bó hoa nhỏ.
Cố Ánh Liễu dò hỏi quân y: "Thật sự đột phát bệnh qua đời sao, không phải bởi vì nguyên nhân trúng độc?"
Quân y chuyển hướng sang thanh niên, lại nhìn nhìn thấy Bệ hạ đang nhìn xung quanh bên cạnh thanh niên, vội vàng trả lời, "Căn cứ vào quan sát cùng kiểm tra đo lường của thần, xác thật là đột phát suyễn, hít thở không thông mà qua đời."
Cố Ánh Liễu thấy Dung Nhứ muốn đi sờ bó hoa kia, vội vàng ngăn tay cậu lại, "Chớ có sờ, bẩn.
Bệ hạ nếu muốn, ngày mai ta đưa ngươi đi hái."
Quân y đã thấy hành vi lạ l(ùng) của Cố Ánh Liễu nhiều rồi nên không trách.
Mới đầu mọi người trong quân doanh hoàn toàn không thích ứng được Cố Ánh Liễu nói chuyện rất nhẹ nhàng tình cảm với Bệ hạ, so với lúc đối mặt với bọn họ hoàn toàn là hai người khác nhau.
Âm điệu kia, ngữ khí kia, có thể ngọt nị đến gớt nước mắt, hai con mắt của y cơ hồ treo luôn lên người Bệ hạ, coi thường người khác.
Dung Nhứ thu tay lại, "Ừm.
Ta không phải thích hoa, chỉ là cảm thấy hoa này thơm quá, thơm quá mức."
Ánh mắt của Cố Ánh Liễu cũng theo động tác của thiếu niên dừng trên đóa hoa kia, "Phấn hoa quá nhiều có dẫn đến suyễn không?"
Quân y: "Có khả năng này."
Cố Ánh Liễu: "Cao Thị lang đại khái cũng không ngờ mình sẽ chết.
Nếu hắn biết nhiệm vụ thật sự của hắn chỉ là chết trong quân doanh chúng ta, sẽ không cẩn trọng làm việc nhiều ngày liền như vậy."
Y đi ra ngoài doanh trướng, hỏi binh lính chung quanh, "Hoa trong trướng là ai đặt?"
Binh lính: "Là cảnh mậu đại nhân phân phó.
Bó hoa đã được kiểm tra qua, không có vấn đề."
Cố Ánh Liễu: "Thật là......"
Dung Nhứ: "Ta cảm thấy không phải là cảnh mậu, chuyện này quá rõ ràng."
Cố Ánh Liễu: "Ta biết."
Cố Ánh Liễu mang theo Dung Nhứ trở lại quân trướng, lại gọi cảnh mậu đến miêu tả kỹ càng tỉ mỉ vì sao lại đưa hoa cho Cao thị lang.
Cả người cảnh mậu túa ra mồ hôi lạnh, quỳ gối trên thảm cách án thư không xa, "Cao Thị lang nói, bày biện trong doanh trướng quá đơn điệu, thần liền nghĩ đi ra ngoài chọn mua chút đồ gì đó bày vào phòng ngài ấy.
Trên đường đi ngẫu nhiên gặp được một nữ tử bán hoa, nàng ta cứ dán vào thần nói hoa này cắm rất xinh đẹp, nên thần liền mua hoa của nàng ta."
Cố Ánh Liễu biết đến bước này cũng không tra được cái gì, liền trực tiếp thả hắn đi ra ngoài.
Dung Nhứ ôm lấy eo Cố Ánh Liễu, "Ngươi đừng lo lắng, chắc chắn sẽ có biện pháp."
Cố Ánh Liễu khẽ cười nói, "Ta thoạt nhìn sẽ vì chuyện này mà bối rối sao?"
Y đã sớm biết Dung Tích tuyệt đối không buông tha mình dễ dàng, so với chiến trường tàn khốc, hầu hết thời gian đều phải dùng trên loại tranh đấu không thấy đao kiếm này.
Cố Ánh Liễu đè lại eo thiếu niên hướng lên trên, hôn thật mạnh ngăn chặn cánh môi phấn nhuận của thiếu niên, "Ta có thể thành một lần, cũng có thể thành lần thứ hai."
Lúc trước là vì y không có kinh nghiệm, lại thiếu cảnh giác, cho nên mới hoảng trước Dung Tích.
Chuyện này y có thể phản kích, nhưng không phải hiện tại.
Y muốn nhìn Dung Tích sứt đầu mẻ trán, nhìn hắn hãm sâu trong tình yêu biến thành một tên ngu ngốc không còn năng lực phán đoán, sau đó mới cho hắn một thống kích.
Tay Dung Nhứ đặt lên ngực y, há miệng thở phì phò: "Nói chuyện thì nói chuyện, hôn hôn hít hít làm gì."
Cố Ánh Liễu: "Tiểu Nhứ Nhi ở trong ngực, nhịn không được."
Dung Nhứ: "Miệng lưỡi trơn tu từ bao giờ thế hả......"
Cố Ánh Liễu: "Tiểu Nhứ Nhi không thích thì ta không nói nữa."
Dung Nhứ hôn y một chút, "Ánh Liễu thế nào ta cũng thích."
Thiếu niên câu lấy cằm Cố Ánh Liễu, hôn lên nốt ruồi đỏ giữa mày y, "Ta giống như hôn quân chìm vào sắc đẹp vậy."
Cố Ánh Liễu: "Vậy thì ta sẽ là yêu phi duy nhất."
Thiếu niên hôn cổ y, "Chờ chúng ta đánh hạ thành Thịnh Kinh, ngươi cưới ta đi.
Ta đã cưới một lần rồi, chỉ có thể ủy khuất Ánh Liễu làm vợ kế của ta thôi."
"Không tính." Cố Ánh Liễu buộc chặt eo thiếu niên, tách hai chân cậu ra, để cậu ngồi trên người mình, "Không phải ngươi cưới, ngươi chỉ cưới một mình ta."
Hoắc Trừng không phải tình nhân cậu luyến mộ, Đậu Hồi Chương cũng không phải Hoàng Hậu mà cậu tam môi lục sính cưới.
Chỉ có y mới là phi tử của Tiểu Nhứ Nhi, về sau sẽ là vương hậu duy nhất của cậu.
"Ừm." Dung Nhứ gật đầu, ngửi hương xương bồ mát lạnh thanh nhã trên người thanh niên, "Nếu ta sớm gặp được ngươi thì tốt rồi."
Nếu cậu xuyên qua tiểu thuyết lúc mười lăm tuổi.
Cậu sẽ không có tin đồn vớ vẩn gì với Hoắc Trừng, cũng không cưới Đậu Tố Tố, nói không chừng cậu còn có thể tự mình chấm Cố Ánh Liễu là Thám Hoa lang, sau đó trầm mê mỹ mạo của y, cưới y thành Hoàng hậu của mình luôn.
"Không muộn đâu." Hô hấp của Cố Ánh Liễu dâng lên ở cổ thiếu niên, phút chốc động tình, đầu lưỡi ấm áp liếm lên.
Dung Nhứ nháy mắt mềm xuống, vừa lúc đè xuống cái thứ đang cứng lên của thanh niên.
......
Dung Nhứ: "Ngươi......!Còn phải......!Ưm......!Phê tấu chương."
Cố Ánh Liễu: "Không vội."
Xiêm y thiếu niên bị cởi sạch, lộ ra phần lưng trơn bóng.
Đầu ngón tay hơi lạnh của thanh niên vỗ về chơi đùa mông đào, dừng lại ở sau eo thiếu niên.
Dung Nhứ chỉ cảm thấy toàn bộ giác quan trên người tụ hết ở cái tay kia.
Đầu lưỡi thanh niên khi thì đảo quanh bầu vú mềm mại, khi thì ngậm lấy đầu ti đỏ hồng khảy khảy, sự sung sướng tê dại lan hết sống lưng.
Mà ngón tay thanh niên như mang theo điện tích, lan xuống phía dưới.
Cậu không biết mình muốn Cố Ánh Liễu xuống dưới nữa, hay là dừng lại thôi.
Tiếng nước tí tách trong trướng hòa cùng với tiếng thở dốc áp lực.
Hai chân Dung Nhứ hoàn toàn bị tách ra, hai cánh hoa yêu kiều phun ra sương sớm trong suốt, như quỳnh tương ngọc dịch.
Ánh mắt Cố Ánh Liễu nóng bỏng, ngón tay lật qua lật lại mép lồn kiều nộn, tron glucs nhất thời không biết nên thỏa mãn đầu lưỡi hay dương vật.
Y nâng mông thiếu niên lên, liếm láp nhẹ nhàng như trân bảo, sau đó ngậm lấy khe thịt của thiếu niên, cổ họng lăn lộn nuốt hết dâm dịch của thiếu niên.
Dung Nhứ xấu hổ đến hai má phiếm hồng.
Cậu giống như miếng thịt ngon lành nằm trước mặt thanh niên, y còn luyến tiếc không ăn hết, cố tình chậm rãi tra tấn cậu.
Cánh tay thiếu niên chống lên bàn, ngón tay dùng sức đến nỗi hơi hơi trắng bệch.
Đầu lưỡi mềm dẻo đặt giữa khe hở, câu ra dũng động yếu ớt mẫn cảm, hơi nóng bao trùm lên toàn bộ lỗ nhỏ, không ngừng truyền vào bên trong lối đi nhỏ hẹp.
Ngay sau đó, mép thịt của cậu bị thanh niên hút lấy, đầu lưỡi linh hoạt ngọ nguậy, giãy giụa bên trong lỗ lồn nhỏ bé thăm dò.
Từng chút từng chút xâm chiếm, thiếu niên bật khóc.
Cho dù là cảm giác bị vật lạ đâm vào lồn nhỏ, hay cảm giác bị đầu lưỡi câu dẫn thịt dâm, hay cảm giác bị hơi nóng điên cuồng len lỏi, đều khiến cậu run rẩy không ngừng.
"Đừng liếm......!Hức......" Thiếu niên khóc đến nước mắt tràn trề.
Còn không bằng trực tiếp cắm vào, như vậy vừa ngứa vừa khó chịu.
Thanh niên như hoàn toàn không nghe thấy lời cậu nói, ngón tay càng thêm ra sức tách khe thịt ra, hài lòng nhìn mị thịt đỏ thẫm bị mình liếm ra, đầu lưỡi trườn vào sâu trong lối đi đấu đá lung tung.
"A a......" Dung Nhứ chịu đựng cảm giác choáng váng kích thích, để mặc thanh niên liếm lộng đến phun nước không ngừng.
Đến tận khi trước mắt như có hàng ngàn tia sáng nổ tung, thanh niên mới buông cậu ra, đưa con cặc nóng bỏng từ từ tiến vào thân thể cậu.
Dung Nhứ bóp chặt bả vai thanh niên, cảm giác bị căng ra tràn đầy cùng với đau đớn khi điểm mẫn cảm bị đè ép khiến cậu không nói nên lời.
Cậu cong eo, nhìn Cố Ánh Liễu đâm dương vật to lớn như cây than nóng bỏng nhét vào lồn mình.
Khi hoàn toàn bị cắm vào, bụng cậu đã bị đỉnh đến co rút đau đớn, bụng nhỏ phồng lên hình dương vật.
Dung Nhứ cắn môi dưới, cậu biết Cố Ánh Liễu rất để ý cảm giác của cậu, cho nên một câu đau cũng không nói.
"Ngươi......!động đi." Thiếu niên bị cắm đến nước mắt lưng tròng, dựa vào lòng ngực Cố Ánh Liễu.
Động sẽ không đau như thế nữa.
"Ừm." Cố Ánh Liễu chậm rãi rút ra dục căn.
Lồn nhỏ cao trào xong mẫn cảm muốn chết, mặc dù nước dâm vẫn luôn ào ạt chảy ra nhưng vẫn khó có thể đi qua.
Y nâng eo thiếu niên lên, một tay vuốt ve lên xuống côn thịt nhỏ của thiếu niên, muốn cậu thả lỏng ra chút.
Cảm nhận được thiếu niên đã thích ứng được, y liền nhanh chóng vặn eo, ra sức thảo phạt trong lỗ lồn trơn trượt ướt nóng.
"Ưm......!a......" Dung Nhứ dần dần bị địt ra tư vị, ê ê a a mà gọi bậy.
Cố Ánh Liễu làm sao chịu nổi âm thanh kích thích này, dương vật càng trướng to lên, nhanh chóng ra ra vào vào càng tàn nhẫn hơn.
Tiểu Nhứ Nhi của y, là của y, không ai được phép đoạt đi.
Thanh niên hôn xương quai xanh của Dung Nhứ, đè cậu lên án thư như muốn địt chết thiếu niên.
Tư thế này làm cho đầu cặc chui vào càng sâu, quy đầu hình nấm cong lên, cạy mở miệng tử cung nhỏ hẹp.
Dung Nhứ giống như ếch xanh nằm lên án thư, chân cẳng bị thanh niên đè ép run rẩy, cả người đỏ hồng như tôm luộc.
Bạch bạch bạch.
Bạch bạch.
......
Mông đào của thiếu niên bị Cố Ánh Liễu đánh đến chết lặng, thịt mềm đong đưa theo động tác phập phồng của thanh niên.
Lồn nhỏ bị y địt đến sưng đỏ, mép thịt lật ra có chút đau đớn, vách thịt bên trong cũng bị đâm cho nước nôi giàn giụa, bị lôi ra kéo vào theo dương vật vận động.
......
Dung Nhứ cao trào biết bao nhiêu lần, thanh niên mới đại phát từ bi mà rót hết tinh dịch vào lồn nhỏ tầy quầy.
Dòng nước nóng bỏng khiến cậu run eo, toàn thân là mồ hôi dính dớp ướt nóng, như bị ném thẳng vào nồi nước sôi.
Cố Ánh Liễu xoa bụng nhỏ của cậu, "Bên trong có thể có bảo bảo chưa?".