ômaica mùng 1 đầu tháng vừa ra đường thì bị quệt xe suýt thì rơi xuống đường :) pay 1 bên gương
-----
Cố Ánh Liễu quất roi dài, băng qua cửa thành, thúc ngựa về doanh trướng.
Cả người thanh niên đẫm máu, gió mạnh điên cuồng thổi rối tóc mai y, khuôn mặt xanh trắng cau chặt.
Y để mặc gió bụi tràn vào yết hầu, tròng mắt đỏ lên.
Hoắc Thái hậu cũng nhận ra vấn đề nghiêm trọng, ra lệnh Hoắc gia quân đi theo Cố Ánh Liễu ra khỏi thành.
Cố Ánh Liễu như không nghe thấy gì, trong đầu y chỉ còn lại Tiểu Nhứ Nhi.
Mặt trời sắp lặn, hoàng hôn buông xuống.
Cố Ánh Liễu che ngực lại, cả người bị đau đớn lẫn khủng hoảng bao vây, đầu ngón tay không ngừng run rẩy.
Có phải bất kể y cố gắng tính toán thế nào cũng không thể đạt được hạnh phúc sao?
Đến khi nhìn thấy doanh trướng, cả người y rơi xuống vựa sâu.
Con ngựa bị ăn đau hí vang trời, khói lửa mịt mù, tro bụi tán loạn, quân doanh đã bị tàn sát nặng nề.
Y ngã khỏi lưng ngựa, tiếng kinh hô của Hoắc gia quân từ phía sau thảng thốt, "Cố đại nhân!"
-
Sáng sớm hôm sau, Cố Ánh Liễu từ từ tỉnh lại, "Tiểu Nhứ Nhi......"
Y nhìn khung cảnh xung quanh, trong điện ấm áp, lò hương Bác Sơn lẳng lặng tỏa ra huân hương nghi ngút, ánh mặt trời len qua bậc cửa sổ, đầu giường treo đầy huân linh bằng bạc, là Sùng Dao Điện quen thuộc trong trí nhớ.
Tay Cố Ánh Liễu vươn đến bên cạnh tìm tòi, sờ đến một làn da ấm áp.
Thanh niên quay đầu, liền nhìn thấy thiếu niên đang ngủ say, trán bị băng gạc lại, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Cố Ánh Liễu ngừng thở, ngón tay cẩn thận chạm lên miệng vết thương của thiếu niên.
Y cúi xuống hôn, cái hôn mềm mại rơi xuống má thiếu niên, sau đó lại vừa khóc vừa cười như điên hôn từng ngón tay thiếu niên.
Đậu Hồi Chương ngồi ở trên xà nhà, nói với Tiểu Ngũ, "Ta đã nói là tên này sẽ điên lên mà."
Tiểu Ngũ: "Cố đại nhân lo lắng Bệ hạ là chuyện đương nhiên."
Đậu Hồi Chương ủy khuất: "Ta cũng bị thương mà, cả vai phải không động đậy được, sao ngươi không lo lắng cho ta?!"
Tiểu Ngũ: "Ta cũng rất lo lắng cho ngươi."
Đậu Hồi Chương: "Nói miệng thôi thì lo lắng gì......"
Tiểu Ngũ quay đầu nhìn Đậu Hồi Chương, nếu không phải có gã, đúng là Bệ hạ đã có khả năng mất mạng, "Thế nào mới là lo lắng?"
Đậu Hồi Chương chỉ chỉ Cố Ánh Liễu, "Không cần ngươi khóc, chỉ cần làm giống như Cố đại nhân với Bệ hạ là được."
Tiểu Ngũ nghĩ lại, Cố Ánh Liễu vừa rồi ấn vào miệng vết thương của Bệ hạ, hôn Bệ hạ, còn ngậm tay Bệ hạ....
Tiểu Ngũ: "Không thể đổi à?"
Đậu Hồi Chương quá là hào hứng, nhướng mày, "Ta chỉ chấp nhận kiểu lo lắng đấy."
Tiểu Ngũ hết cách, ấn ngón tay lên vai phải đã đau đến chết lặng của Đậu Hồi Chương.
Đậu Hồi Chương: "A!"
Gã đau đến mức tí nữa thì chửi bậy, cái tay này là quân y trăm cay ngàn đắng mới cứu được về đấy, giờ lại muốn rụng ra.
Cố Ánh Liễu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Đậu Hồi Chương, theo bản năng ngẩng đầu nhìn.
Tuy không nhìn thấy người nhưng y biết Đậu hồi Chương chắc chắn đang ở trong phòng.
"Đậu Hồi Chương, ngươi có bản lĩnh."
Đậu Hồi Chương: "Đấy là chuyện đương nhiên, không cần thẹn thùng."
Tiểu Ngũ kinh ngạc nhìn Đậu Hồi Chương, không ngờ gã lại dám nói chuyện như thế với Cố Ánh Liễu.
Cố Ánh Liễu cười lạnh, "Đã lâu không thấy muội muội ngươi, không biết nàng đi đâu rồi, qua mấy ngày ta đưa cho Tiểu Ngũ một bức họa để hắn đi tìm nàng xem."
Đậu Hồi Chương nhanh chóng hiện thân, đối mặt với Cố Ánh Liễu, "Đừng mà, ta đi là được hứ.
Ài, đã bị phế một tay để đưa nam nhân của ngươi về rồi còn phải chịu đựng nhà ngươi phát điên à."
Cố Ánh Liễu nhìn cánh tay bọc bột như gà chiên của gã, lấy một thứ trong lồng ngực ra ném, "Biến nhanh."
Đậu Hồi Chương vội vàng nhận, "Rất uy tín."
Cố Ánh Liễu làm người thì hơi chó, nhưng vẫn nhớ đạo lý tri ân báo đáp, trực tiếp ném luôn lang phù cho gã.
Cố Ánh Liễu không rảnh để ý tới gã, "Nói nhỏ chút."
Y lại nhìn về phía hư không, "Tiểu Ngũ, ngươi cũng đi ra ngoài."
Tiểu Ngũ đi theo Đậu Hồi Chương ra khỏi tẩm điện, trong phòng chỉ còn lại Cố Ánh Liễu và Dung Nhứ.
Y cởi hết trung y thiếu niên ra, xác nhận chỉ có một vết thương trên trán mới ôm chặt thiếu niên vào người.
"Từ khi gặp được ngươi, dường như thần may mắn luôn luôn mỉm cười với ta."
Nhưng đến đêm, thiếu niên vẫn chưa tỉnh lại.
Cố Ánh Liễu cuống quít mời thái y đến xem xét thương thế của thiếu niên.
Trong Sùng Dao Điện, đèn đuốc sáng trưng.
Y như trở về khoảng thời gian bọn họ mới gặp nhau, không phải Tiểu Nhứ Nhi thỉnh thái y trị phong hàn cho y thì cũng là mình thỉnh thái y trị bỏng cho Tiểu Nhứ Nhi.
Thái y: "Bệ hạ bị kinh hách, không thể biết khi nào sẽ tỉnh lại."
Cố Ánh Liễu: "Nói cách khác, rất có thể sẽ luôn luôn không tỉnh như thế?"
Thái y đối mặt với thần sắc lạnh lùng của thanh niên, "Có thể nói như thế."
Cố Ánh Liễu xoa nhẹ nhân trung, "Ngươi đi ra ngoài đi."
Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên mi mắt thiếu niên, tóc dài đen nhánh rũ bên gối mềm, thoạt nhìn an tĩnh yêu kiều.
Cố Ánh Liễu nhéo khuôn mặt thiếu niên, "Ngươi sẽ tỉnh lại mà đúng không? Ngươi chắc chắn luyến tiếc ta."
Thanh niên ở trong Sùng Dao Điện ba ngày, khi Hoắc Thái hậu đến thăm, Dung Nhứ vẫn hôn mê như cũ.
Thịnh Kinh cuối cùng cũng vào thu rồi, lá rụng ào ạt, bị mưa nặng hạt thổ tung, rơi trên thềm đá, tầng tầng lớp lớp che khuất đi hoàng cung tiêu điều.
Cố Ánh Liễu thu xếp xong xuôi, mượn 5000 quân của Hoắc Thái hậu, khoác áo tơi phi ngựa ra khỏi cửa thành Bắc.
-
Trong Sùng Dao Điện.
Tiểu Ngũ nhìn màn mưa dày đặc ngoài cửa sổ, lo lắng sốt ruojt, "Bệ hạ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, Cố đại nhân lại vội vàng rời khỏi thành như thế, có thể gặp nguy hiểm không?"
Đậu Hồi Chương lười nhác nâng chung trà lên uống một ngụm, "Ngươi vẫn nên lo lắng kẻ khác gặp nguy hiểm thì tốt hơn.
Lão Cố không làm việc thừa thãi đâu, chỉ cần Bệ hạ còn sống, y có mất hai chân cũng sẽ bò về Thịnh Kinh."
(Duma thương vãi huhu Nhứ ơi tỉnh nhanh cứu chồng :((()
Tiểu Ngũ: "Sao ngươi lại biết rõ như thế?"
Đậu Hồi Chương: "Nhìn là biết mà?"
Gã lại lấy lang phù từ trong ngực ra, quơ quơ trước mặt Tiểu Ngũ, "Rót cho ta ly trà, trà tự mình rót vị kỳ quặc quá."
Tiểu Ngũ nhấc ấm trà lên, rót đầy chén cho Đậu Hồi Chương, "Uống."
Đậu Hồi Chương: "Quả nhiên vẫn là để người khác rót cho mới có vị."
Tiểu Ngũ: "Cố đại nhân ra khỏi Thịnh Kinh để làm gì?"
Đậu Hồi Chương: "Quy củ của Ám Lang vệ không phải là chỉ làm việc và không hỏi lý do à?"
Tiểu Ngũ: "Nhưng Cố đại nhân hiện tại không phải người cầm Ám Lang Vệ mà."
Đậu Hồi Chương lắc lắc lang phù, "Cái đồ này là dùng được thật không? Lão Cố trước khi đi đòi ta một bồn quân tử lan, chắc là đi làm gỏi Dung Tích rồi."
Tiểu Ngũ: "Quân tử lan với giết Dung Tích thì liên quan gì?"
Đậu Hồi Chương: "Lúc trước y muốn tra Dung Tích với quân tử lan, đương nhiên là có quan hệ rồi."
-
Dung Tích đang ở trên sơn đạo gập ghềnh.
Đường đi lầy lội, giày da lẫn ô của hắn đều đã sũng nước.
May mắn còn một át chủ bài cuối cùng, Thác Mộc Tùy đã xuôi nam, chỉ cần hắn có thể liên hệ với Thác Mộc Tùy, nói không chừng còn có thể rửa sạch nỗi sỉ nhục bị đuổi giết này.
Cả đời này của hắn, chưa từng chật vật thế này.
"Ai......"
Dung Tích thở dài tiếp tục đi.
Chất nhi ngoan kia của hắn đúng là đập mãi không chết, bên người còn có cao thủ, không giống như tử sĩ được huấn luyện khô khan, vô cùng xảo quyệt.
Trong một đêm, hắn dường như già đi mười tuổi.
Trong tâm Dung Tích biết rất rõ, cho dù tìm được Thác Mộc Tùy, hắn cũng không thể bước lên đế vị.
Lặn lội đường xa, cuối cùng Dung Tích cũng đến được nơi hội hợp với Thác Mộc Tùy vừa lúc mặt trời lên cao.
Cố Ánh Liễu đã đến được huyện Ninh Viễn.
Từ khi tướng lĩnh thủ huyện Ninh Viễn thỉnh cầu được xuất chiến, y đã tận lực giúp đỡ Dung Tích vẽ ra một đường thoát thân rồi.
Thác Mộc Tùy từ Ninh Xa xuôi nam, Dung Tích đương nhiên sẽ theo con đường này để hội hợp với Thác Mộc Tùy, sau đó y lấy thế giáp công vây chặt Dung Tích vào trung tâm, bắt giết.
Nếu Thác Mộc Tùy dám thu lưu Dung Tích, y sẽ lấy lý do bao che phản tặc mưu nghịch, tuyên chiến với tộc Khương.
Còn nếu hắn giết Dung Tích, y lấy cớ hắn giết chết hoàng tộc Lê Quốc, có ý định khiêu khích Lê Quốc, cho hắn đi giải quyết lục đục ngoài biên cảnh.
Khóe miệng thanh niên cười ôn hòa, cười đến lạnh sống lưng.
Cố Ánh Liễu tay cầm dây cương, y ngàn tính vạn tính lại không ngờ Dung Tích lại thả Thịnh Kinh, muốn giết Dung Nhứ.
-
"Thác Mộc huynh, bổn vương cuối cùng cũng tìm được ngươi." Dung Tích đấm đấm cái chân đau nhức.
Thác Mộc Tùy đầu đội 氊 mũ, trang sức tộc Khương treo đầy người, trông cường tráng dị thường.
(Hélp)
Hắn híp mắt nhìn tùy tùng theo sau Dung Tích, dẫn hắn vào lều trại đóng quân của mình.
"Dung Vương gia, lâu rồi không gặp, trông Vương gia chật vật hơn đấy." Thác Mộc Tùy ra hiệu với thị vệ.
Hai người móc dây thừng ra trói chặt Dung Tích lại, ném lên trên thảm.
"Thác Mộc Tùy, đây là ý gì?" Dung Tích đùa nghịch nhẫn ban chỉ, "Bổn vương và ngươi không thù không oán."
"Không thù không oán à," Thác Mộc tùy bóp chặt yết hầu Dung Tích, "Hoắc Trừng là do ngươi giết nhỉ, đời này của ta không có mấy huynh đệ, hắn chết, ta đương nhiên phải báo thù cho hắn.
Vốn dĩ tưởng rằng phải đến Thịnh Kinh mới tìm được ngươi, không chờ ngươi lại tự chui đầu vào rọ."
"Ngươi cho rằng Hoắc Trừng là bổn vương giết?" Dung Tích cười lạnh.
Cái tên ngu si không có đầu óc này, bị người châm ngòi ly gián cũng không biết.
Hắn nhiều lắm chỉ xem như thuận nước đẩy thuyền, làm sao có khả năng tự mình động thủ giết chết Hoắc Trừng?
Thác Mộc Tùy nới lỏng lực tay, Dung Tích bị bóp đến sắc mặt đỏ bừng, hít thở không thông.
"Vậy ngươi nói với ta xem ai đã giết Hoắc Trừng?" Thác Mộc Tùy nói.
"Thủ lĩnh, có một đứa trẻ đến đưa một chậu quân tử lan, nói là Dung phu nhân cố ý đưa lễ vật cho ngài."
"Dung phu nhân......" Thác Mộc Tùy buông bàn tay đang bóp chặt yết hầu Dung Tích ra, "Ngươi cưới thê khi nào?"
Ánh mắt Dung Tích nhìn bồn hoa lan kia nhanh chóng trầm xuống, nửa tức sau, hắn lại nghiến răng nghiến lợi mà nói, "Chính là y giết Hoắc Trừng.
Chỉ cần chúng ta liên thủ giết y là có thể báo thù cho Trừng đệ."
----
xin địa chỉ coi bói uy tín Hà thành ạ gamsahamnida.