Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai


Ánh sáng xuyên qua tán cây loang lổ trên mặt đất, ma quân đứng tại chỗ quan sát một chút tình huống xung quanh.
Phía sau truyền đến hơi lạnh cảm giác rất không đúng khiến hắn lập tức xoay người.
Trước mặt đột nhiên liền xuất hiện một bóng người.
Tạ Tinh nheo mắt cười cười.

Một nhát gậy thẳng tắp gõ tới, lại bị ma quân giơ tay lên đỡ được.
Lực tác động không nhẹ, cánh tay cũng bị đập đến tê rần.

Còn chưa kịp phản ứng lại, Tạ Tinh đã nhanh chóng quàng dây thừng quanh người từ lúc nào, muốn trói hắn lại.
Thấy chỉ huy bị tóm, đám ma tộc lộ ra biểu tình hoảng sợ vô cùng.
Hiện tại sắc mặt ma quân kỳ thật nhìn cũng không được tốt.

Toàn thân hắn bộc phát sức mạnh làm đứt tung dây trói, cắn rắng bấm pháp quyết khiến Tạ Tinh phải lùi lại vài bước.

Giọng nói đối phương tràn đầy uy nghiêm: "Ta kêu gọi sức mạnh của thần bóng tối.

Kết trận!"
Dưới chân ma quân hiện lên một đồ án ngôi sao sáu cánh màu tím sáng chói loà.

Y như trong mấy phim hoạt hình công chúa phép thuật.
Tạ Tinh: "..." Đi lạc nền văn minh rồi à?
Nhưng mà chơi kiểu này khiến y có chút bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Tạ Tinh cũng bắt chước làm một động tác tay phức tạp: "Ta kêu gọi sự phù hộ của thần ánh sáng."
Sau đó lôi rắn ra ném.
Hạ Nhiên: "..." Ai đó làm ơn hãy chỉ ra cho tui sự liên kết giữa mấy con rắn và thần ánh sáng đi.
[ Vẫn là chiêu cũ thôi, nhưng có thêm câu đấy thì ngầu hơn.

]
Lâm Khanh: "..." Thỉnh thoảng không hiểu đầu óc người nọ có gì mà lại có thể nghĩ được ra mấy cái này.
Bảo Bảo [ Ký chủ nhà ta khum phải hề, ông là cả cái rạp xiếc.

]
Cái trận đồ án hình sao kia dựng lên một bức tường chắn hình tròn xung quanh ma quân, chặn lại mọi tác động từ bên ngoài.


Còn từ từ nâng hắn bay lên cao.
Tấn công tầm xa dường như không ổn, chỉ có thể chuyển sang đánh cận chiến.
Giọng nói của Lâm Khanh rất trong trẻo: "Ngươi có sợ độ cao không?"
Tạ Tinh xoa xoay cánh tay: "Hở? Không có.

Nhưng ngươi hỏi....!Á á á á!"
Lâm Khanh hoá thành nguyên bản.

Móng vuốt quắp lấy vai Tạ Tinh.

Phượng hoàng đập cánh bay vút lên không trung, tựa một đốt lửa rực rỡ bùng cháy.
Tiếng hót uy mãnh vang trời.
Tạ Tinh ngồi trên phượng hoàng chao lượn giữa tầng không, tầm mắt liên tục đảo ngược.

Hạ Nhiên cũng ngự kiếm bay tới sát cạnh.
Phượng hoàng phun ra một đợt cầu lửa, va chạm với trận pháp tạo ra vụ nổ gây sát thương lớn.

Có điều lá chắn hấp thu cầu lửa tăng tiến sức mạnh càng nhanh, không cách nào xuyên thủng.
Tạ Tinh cau mày, bắt đầu phân tích sức mạnh hai bên: "Thay vì thi thố sức chịu đựng, phải tìm cách chế ngự được hắn."
Hạ Nhiên rút ra mấy lá bùa: "Ta và yêu vương sẽ tìm cách để đưa ngươi tiến lại gần hắn."
: "Trong trường hợp này, e là sẽ không dễ dàng gì đâu." Lâm Khanh làm ra vẻ oán giận.
Ma quân thấy ba người làm ngơ mình mà bàn luận thì tức đến ngứa răng, lại kết một cái ấn nữa gia cố trận pháp: "Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của các ngươi!"
: "Cứ thử xem!" Lâm Khanh chao nghiêng đôi cánh, tránh đi công kích khổng lồ giáng xuống.
Tạ Tinh ra hiệu với Hạ Nhiên, phất tay một cái: "Lại nào!"
Phượng hoàng lần nữa phun lửa rợp trời.
Bình thường tấu hài thì thế, nhưng thật sự Hạ Nhiên không hổ danh đại sư huynh của cả một tông phái.

Kỹ năng thượng thừa với các bước di chuyển cực kỳ linh hoạt.

Tung ra vô số lá bùa bay vụt vào trong ngọn lửa.
Trên trời giao chiến diễn ra kịch liệt, bên dưới ma tộc cùng yêu tộc đều tạm thời ngừng tay hướng lên dõi theo quan sát.
Một ma tộc có chút thấp thỏm, nhưng giọng nói vẫn cực kỳ kiêu ngạo: "Họ định thiêu ma quân sao? Đáng tiếc, cơ thể của ngài ấy hiện tại kháng lửa.


Có làm gì cũng vô dụng thôi."
Sắc mặt yêu tộc và đệ tử phái Cổ Hoa không tốt lắm.
Tiểu thái tử ở một nơi an toàn háo hức đứng xem từ bên dưới, đôi mắt sáng ngời lẩm bẩm
: "Là khói à?"
Lửa của Phượng Hoàng nóng đến hơn ngàn độ, sức nóng của nó khi tác động với các lá bùa sẽ tạo khói.

Khói không chỉ khiến hô hấp khó khăn, mà còn hỗ trợ che phủ tầm nhìn.

Chất độc từ khói nếu để lâu sẽ khiến người ta bất tỉnh.

Khi đó...
Cơ thể ma quân run rẩy giữa đám khói, tâm trí như nhoà đi.

Ý thức cũng dần mơ hồ.
Chỉ cần lợi dụng sơ hở và điểm mù của đối phương...
Hạ Nhiên nhẹ nhàng thở ra, áp lực được giảm đi rất nhiều.

Vội vàng lách nhẹ người đổi hướng ném bùa, nhanh chóng di chuyển để hỗ trợ.
Tạ Tinh rốt cuộc đột phá trận pháp hình sao, vung nắm đấm đập lung tung ma quân một trận.

Khiến đối phương lảo đảo ngã xuống từ trên không trung.
Thân thể nam nhân rơi trên nền đất tạo tiếng vang lớn đến kinh người, tiếng kêu thê thảm không dứt bên tai.
Toàn bộ ma tộc đều hoảng hốt.
Hạ Nhiên đáp kiếm xuống mặt đất, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Tạ Tinh từ trên lưng phượng hoàng nhảy xuống, dùng câu chữ đơn giản thuật chuyện vừa xảy ra với một vài lão nhân yêu tộc, chỉ đạo người đi lên.
Đám yêu tộc nghe y nói thì hưng phấn gật đầu thật mạnh, trong mắt ai nấy toả ra ánh sáng kính nể không thôi.
Ma quân mặt vô biểu tình bị đám yêu tộc xông đến trói lại.

Các ma tộc khác cũng chịu chung số phận.
Trận này yêu tộc toàn thắng.


Muôn hoa nở rộ như chúc mừng.
Lâm Khanh ôm lấy tiểu thái tử từ xa chạy tới.

Tạ Tinh suиɠ sướиɠ đứng trước mặt ma quân thao thao bất tuyệt tự khen chính mình.
Ma quân nháy mắt liền héo.
Hạ Nhiên: "..." Thôi được rồi, ma quân ra tín hiệu giải cứu đi.
Lãnh thổ ma tộc sát nhập với yêu tộc.

Bị buộc ký khế ước bình đẳng và hoà bình suốt một ngàn năm giữa hai giới.
Ma quân lộ ra biểu tình u oán, tỏ vẻ cư tuyệt giao tiếp.
_
Giải quyết xong vụ việc ma tộc, Tạ Tinh có vẻ cực kỳ nhàn nhã.

Ngày qua ngày chỉ có nằm ườn hết ăn lại đến ngủ.

Tinh thần sảng khoái, cả người đều nhẹ nhàng.
Hạ Nhiên dứt khoát dọn tới chỗ yêu tộc ở vì muốn ở bên đạo lữ tương lai dễ thương của mình.

Xét thấy quan hệ vi diệu của hai người, Tạ Tinh cũng không có ý kiến gì.
Giữa hồ lớn có một đình viện lơ lửng.

Trên một đám hoa tươi mềm mại làm đệm, Tạ Tinh gác đầu trên vai Lâm Khanh.

Yêu vương nhàn nhã xử lý sổ sách trong tay.

Không khí nhẹ nhàng hoà hợp.
Ánh mắt Lâm Khanh chậm rãi chuyển qua nhìn Tạ Tinh, cẩn thận gọi tên y.

Ngữ khí của cậu mười phần ôn hoà: "Xem này, trong số sách trong bí cảnh kia.

Có một quyển cực kỳ thú vị."
Chỉ nghe thấy tiếng hít thở mềm mại của người bên cạnh: "Ừm ừm." Cũng chẳng biết có nghe thấy hay không.
Yêu vương thấp giọng cười, âm thanh lại có từ tính: "Nó viết rằng bên ngoài thế giới này có thể còn vô số thế giới khác, vũ trụ khác nhau.

Mà có những người, có thể đi xuyên các vũ trụ đó.

Nghe hơi giống kiếp trước kiếp này nhỉ?"

Cả người Tạ Tinh đều mơ màng sắp ngủ, không mặn không nhạt nói: "Thôi nào.

Đừng làm việc nữa.

Ngươi không muốn nghỉ một chút à?"
Lâm Khanh duỗi tay xoa xoa đầu y, cố ý phun một luồng khí nóng bên tai: "Không làm gì khác sao?"
Tạ Tinh khi nghe xong thì chỉ thấy tai mình tê dại đi, đầu cũng lại trống rỗng.

Tỉnh táo trong tức khắc, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng: "Không được, không được đâu."
Mồm thì nói thế, trên mặt lại hạnh phúc đến tươi như hoa.

[ Thích bỏ xừ ra còn bày đặt.

]
Lực chú ý của Lâm Khanh vẫn còn đặt trên cuốn sách, trong lòng luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

Cậu kéo dài âm cuối lại mang theo giọng mũi: "Nếu đa thế giới là thật.

Liệu kiếp trước chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ? Cũng không biết kiếp sau có thể gặp không nữa."
Tạ Tinh trực tiếp đánh gãy lời nói của cậu
: "Trừ khi tất cả các thế giới sụp đổ, nếu không em vẫn sẽ tới gặp anh." 
Toàn bộ quá trình không quá ba giây, chẳng cần nghĩ ngợi cực kỳ quyết đoán đưa ra câu trả lời.
Đôi mắt kia trong suốt thấu triệt, như vượt qua thiên cổ, vượt qua thời không mà tới.

Ngữ điệu chắc chắn không hề giống như lời hứa hẹn viển vông.
Khiến người ta tin chắc rằng, y làm được.

Không phải có thể, mà là chắc chắn, là nhất định.
Hầu kết của Lâm Khanh trên dưới lăn lộn: "Chúng ta sẽ lại ở bên nhau chứ?"
Ánh mắt người đối diện  càng thêm tinh ranh đắc ý: "Đoán xem."
Lâm Khanh bị chọc cũng không tức giận, mềm lòng ôm lấy Tạ Tinh, bao bọc trong lòng mình.

Tạ Tinh ngẩng đầu hắc hắc cười một cái, tựa hồ có chút ngượng ngùng.
Kể cả khi các vì tinh tú rơi xuống, kể cả vũ trụ này có sụp đổ, luôn luôn, mãi mãi...
Thiếu niên nói rất khẽ
: "Anh đợi em."
_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận