Vài ngày sau, thời điểm tổ chức vũ hội rốt cuộc đã đến.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn vàng nhẹ nhàng soi rọi sắp quảng trường lát đá cẩm thạch.
Bao quanh là các lùm hoa cùng chân nến lãng mạn.
Khắp nơi đều mang một phong cách sang trọng quý phái.
Lâm Khanh hôm nay diện một thân âu phục trắng băng lãnh đầy cấm dục, đặc biệt quyến rũ. Động tác tao nhã lịch sự, giơ tay nhấc chân đều làm cho người ta cảm thấy được loại khí chất thuộc về quý tộc.
Những thiếu nữ lộng lẫy xung quanh đó đều túm tụm vào nhau, xôn xao đánh ánh mắt về hướng này.
Tiếng nhạc du dương vang lên.
Mọi người bắt đầu tìm đến đối tượng của họ ngỏ lời mời khiêu vũ.
Lâm Khanh vừa quay đầu liền thấy ba vị bạn tốt kia của mình khoác âu phục phong thái chững chạc đàng hoàng đi tới.
Hào quang sáng ngời quanh họ hấp dẫn tất cả các ánh nhìn trong đại sảnh.
Vẻ mặt ai nấy đều khẩn trương cất bước về phía Hoa Kiều, dẫn đến vô số tiếng hò hét chói tai.
Phi thường náo nhiệt.
Hoa Kiều nhìn ba bàn tay đưa ra trước mặt mà bất động.
Cuối cùng qua một lúc lâu mới thở hắt ra, lắc đầu với họ, dường như đã từ chối.
Ba người kia có vẻ như bị đả kích lớn, đứng như trời trồng tại chỗ không nhúc nhích.
Hiện trường im lặng một cách quỷ dị trong chốc lát, sau đó liền bạo phát.
Đại khái cảm thấy không có gì thú vị, Lâm Khanh ngồi tại chỗ.
Cảm nhận được có người ngồi xuống ngay bên cạnh.
Thiếu niên với làn da trắng bệch yếu ớt.
Áo khoác âu phục màu tím tuỳ tiện cởi ra vắt trên tay, sơ mi trắng tháo bỏ hai cúc trên cùng để lộ xương quai xanh.
Khiến người ta có một loại cảm giác hoang dã nhưng xinh đẹp.
Tim Lâm Khanh lại đập thình thịch không ngừng.
Thế nhưng trên mặt vẫn một vẻ lạnh băng che giấu biểu tình hoảng hốt.
Thiệu Á cùng Quý Vân thẫn thờ như người mất hồn.
Vân Bạch khá hơn một chút, nhìn hai người bạn bằng đôi mắt thương cảm lẫn nhau.
Nghĩ nghĩ liền cầm lấy tay hai người đung đưa theo tiếng nhạc như an ủi.
Tạo thành vòng tròn khiêu vũ của ba người.
Tạ Tinh thích ý chống cằm quan sát mấy người kia.
Vừa vặn Hoa Kiều lại đi về hướng này.
Thiếu niên hít một hơi thật sâu, khom người đưa tay đến trước mặt người đối diện: "Tôi có thể mời cậu một điệu nhảy được không?"
Trong lòng Lâm Khanh phi thường hỗn loạn, vội vàng đi lên ngăn lại giữa hai người
: "Người ta không thích khiêu vũ đâu."
Hoa Kiều hít vào một ngụm khí, không nhượng bộ: "Thích hay không là quyết định của cậu ấy."
Lâm Khanh nhíu chặt mày, không ngừng siết chặt tay.
Cực kỳ ấm ức đảo mắt như muốn câu thông với người phía sau.
Tạ Tinh nãy giờ vẫn luôn trầm lặng không nói gì, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng: "Hoa Kiều, xin lỗi."
: "Ừm, tôi hiểu rồi." Hoa Kiều vốn đang căng chặt bả vai lập tức thả lỏng.
Lâm Khanh nhìn hai người trao đổi ánh mắt, động tác nhẹ nhàng kéo cổ tay áo Tạ Tinh rời đi.
_
Trong khu rừng nhỏ lúc này không người qua lại, xung quanh yên tĩnh đến cô quạnh.
Hai chân Lâm Khanh hơi co lại, ngồi trên tảng đá lớn.
Thẳng lưng lên đối mặt với người nào đó, nhỏ giọng hầm hừ: "Tên nhóc họ Hoa kia chắc chắn có ý đồ với cậu."
: "Điều đó tôi biết lâu rồi.
Nhưng vấn đề là..." Tạ Tinh hơi nheo mắt lại nhìn người trước mặt, dùng ngón tay chọc chọc má của cậu: "Cậu là gì của tôi mà lại đứng ra ngăn cản?"
: "Tôi..." Đối phương lúc mở miệng thanh âm có chút khẩn trương: "Tôi chỉ...!Tại vì..."
Càng nói, khuôn mặt của Lâm Khanh càng không khỏi nóng bừng, trong lòng cảm giác tê dại lan truyền.
Cảm xúc rõ ràng đến mức không thể che giấu được nữa.
Lâm Khanh uất ức không chịu được.
Đôi mắt rưng rưng, vừa ủi ủi tay người nọ vừa mếu máo: "Cậu đừng có mà quyến rũ tôi nữa!"
Tạ Tinh ngây người.
: "Không quan tâm nữa! Cái gì mà cốt truyện chứ!" Thiếu niên nhào đến ôm chầm lấy y, hai mắt còn chớp lên ánh nước: "Kệ bà nó cậu là nhân vật chính thụ hay cái khỉ gì mà tiểu thuyết nhất thụ đa công! Tôi thích cậu! Thích câu muốn chết luôn rồi!"
Phản ứng của Tạ Tinh chậm mất vài giây, hồi lâu sau mới ngơ ngác lên tiếng: "Cậu cho rằng, tôi là...!Nhân vật chính thụ?"
Lâm Khanh hơi nới lỏng vòng tay, gật gật đầu.
Nói ra suy nghĩ của mình về việc nghi ngờ thế giới này là tiểu thuyết.
Cũng như việc cậu và ba tên bạn kia có thể thuộc vào dàn nhân vật chính. Thậm chí nói thẳng luôn về việc cậu nghe được tiếng của hệ thống.
Tạ Tinh nghe xong thì vô cùng kinh ngạc và sững sờ.
Ngạc nhiên là làm sao người này có thể suy đoán chính xác toàn bộ diễn biến quá trình, mà cuối cùng vẫn thành công tránh khỏi đáp án đúng một cách hoàn mỹ như thế.
Quả thật là thiên tài.
Hai tay Lâm Khanh đặt trên đùi, một bộ dạng bé ngoan trình bày tất cả.
Còn không quên biện bạch cho mình
: "Bình thường định lực của tôi tốt lắm.
Tại cậu hết.
Ai bảo cậu đáng yêu thế làm gì?"
Nói rồi kéo người kia lại gần, gắt gao mà ấn xuống ngồi vào lòng: "Cái gì tôi cũng nói cho cậu rồi.
Bí mật của cậu tôi cũng giữ rồi.
Có thể thích tôi được không?"
Giọng điệu thiếu niên rất nhanh cũng trở nên mềm nhũn
: "Tạ Tinh~"
Hàng lông mi dài của Tạ Tinh run lên.
Lâm Khanh thuận thế hơi cúi đầu xuống, chóp mũi hai người chạm nhẹ vào nhau.
Chỉ còn đúng một xíu nữa...
Đột ngột, Tạ Tinh che miệng Lâm Khanh, hơi ngẩng đầu đầy nghi hoặc.
: "Bình thường bây giờ Bảo Bảo nó phải chui lên châm chọc mấy câu mới đúng."
Lâm Khanh nghiêng đầu: "Cũng phải."
[ À.
Hệ thống của bạn đang phán xét.
]
: "..."
Hai kẻ nào đó chột dạ nghe hệ thống trào phúng.
Dù sao đi nữa, đêm vũ hội cũng đã khép lại một cách mỹ mãn.
Ít nhất đối với Lâm Khanh là như thế.
Để cứu thế giới, nhân vật chính thụ đã bị cậu giải quyết êm xuôi.
_
Sáu năm sau.
Đại thần Tạ Tiểu Tinh cùng với vài tác giả khác mở buổi ký tặng sách.
Sáng sớm Lâm Khanh đã nói với Tạ Tinh công ty có việc, có lẽ sẽ họp đến tận chiều tối mới về.
Nửa đường lại dừng xe lôi từ trong cốp ra đủ loại poster cùng tiểu thuyết của tác giả ưa thích.
Sau đó chuyển hướng tốc chiến tốc thắng chạy tới buổi ký tặng đang diễn ra trong thành phố.
Lúc xếp hàng bên ngoài cửa, Lâm Khanh bắt gặp một bóng dáng quen thuộc cũng đang ôm sách chờ tới lượt.
Bèn tò mò chạy qua bên đó chào hỏi.
Hoa Kiều nhìn tấm poster khổ lớn minh họa nhân vật chính cùng nam thần lạnh lùng trong tay Lâm Khanh, biểu cảm không vui lắm.
: "Đừng tới đây.
Chèo thuyền cặp đôi khác nhau thì chúng ta xác định là kẻ thù!" Hoa Kiều cau mày khoanh hai tay lại trước ngực: "Nhân vật chính thụ cùng nhân vật chính mới đích thị là chân ái!"
Lâm Khanh nhếch môi: "Khẩu hiệu cũng ghê đấy.
Thế OTP của bạn có canon không?"
Hoa Kiều: "..." Dỗi thật sự.
Hai người chèo hai đôi khác nhau bắt đầu đấu khẩu.
Lúc đang mắng đến cao trào thì phát hiện ba bóng hình khác đeo khẩu trang che mặt chạy vụt qua.
: "Bọn mày làm gì ở đây?" Trong ánh mắt Lâm Khanh mang theo đánh giá.
Vân Bạch: "..."
Quý Vân quơ quơ sách: "Văn chương là những nấc thang nâng tầm giá trị nhân sinh, nghệ thuật trong tâm hồn con người qua dòng chảy của lịch sử.
Tìm hiểu sách chính là mở ra cánh cửa mới về tri thức và con người."
Thiệu Á phụ hoạ: "Hỗ trợ trút bỏ mọi ưu tư."
Lâm Khanh: "À."
Cùng yêu thích một tác giả, cùng chung một fandom, chúng ta chính là gia đình.
Thế là cuộc trò chuyện cứ thế tiếp tục, rất trơn tru tự nhiên, như chưa hề có sự ngỡ ngàng. Thật sự khiến người ta mở mang tầm mắt.
Tất cả đều được Tạ Tinh đi tới từ phía sau thu vào trong mắt.
Tạ Tinh: "..." Tình bạn diệu kỳ ghê.
Y bất đắc dĩ thở dài một hơi, vươn tay tới vỗ vai Lâm Khanh trong ánh mắt bàng hoàng của bốn người còn lại
: "Họp xong chưa?"
Lâm Khanh: "..." Thanh âm quen ghê.
Lâm Khanh kinh hoàng quay đầu.
Liền thấy Tạ Tinh mang theo vẻ mặt thánh thiện đứng đó.
Lâm Khanh hoá đá.
Cho đến khi Tạ Tinh đi tới mỉm cười đầy dịu dàng ngồi xuống ghế trung tâm dành riêng cho tác giả Tạ Tiểu Tinh.
Cầm bút lên bắt đầu ký tên cho từng người.
Lâm Khanh: "..."
Lâm Khanh hoảng sợ đến nỗi gần như tê liệt.
Hoa Kiều thì phấn khích đến điên cuồng.
: "Nên xin lỗi lúc gia đình thật sự bình yên vì nếu không sẽ có khả năng xảy ra phim hành động kịch tính đấy bạn." Vân Bạch vỗ vai Lâm Khanh.
Quý Vân cùng Thiệu Á cười ra tiếng heo trên nỗi đau của người khác.
Một đám mà làm cả dãy đang xếp hàng ồn ào náo nhiệt hẳn lên.
Không có khách khứa cùng độc giả quanh đấy, chắc Tạ Tinh chạy ra lấy sách đập cả năm đứa rồi.
_
Buổi ký tặng hôm nay có kha khá tác giả tham gia.
Nhưng số người xếp hàng ở chỗ tác giả Tạ Tiểu Tinh vẫn luôn đông nhất.
Một gã tác giả đối địch với Tạ Tinh trên cùng nền tảng vẫn luôn nhìn y không vừa mắt.
Chưa kể hắn lại ngồi cạnh y.
Trong suốt buổi giao lưu bắt tay đều tỏ ra ghét bỏ mà lầm bầm chửi xéo luôn miệng.
Khiến độc giả đi tới cũng phải khó chịu nhìn lại.
Thấy Tạ Tinh đảo mắt nhàn nhạt liếc hắn một cái thì giật mình sừng sộ trợn mắt
: "Nhìn cái gì? Không cho người khác quyền tự do ngôn luận chắc?"
Tạ Tinh nhíu mày: "Tự do ngôn luận hay mạo phạm thanh danh?"
Gã tác giả bĩu mỗi dửng dưng nói: "Giỏi thì mày báo cảnh sát đi!"
Năm người Lâm Khanh đứng gần đó nghe vậy thì phẫn nộ tột cùng.
Định lao lên đấu khẩu vì tác giả yêu thích, lại bị Tạ Tinh đưa tay ngăn lại.
Ra hiệu cứ để y giải quyết.
Nói rồi hất cằm đầy kiêu ngạo: "Muốn bắt mày thì phải gọi đội bắt chó hoang."
Các độc giả quanh đó bụm miệng cười, cũng đồng thời thể hiện thái độ không vui với gã tác giả kia.
: "Rồi rồi, đều do tôi sai.
Bạn là nhất, bạn là nhất rồi.
Bạn mà sai thì chả ai đúng hết." Gã tác giả mặt mũi nhăn nhó, giọng nói của hắn cũng không có một chút chân thành nào.
: "Biết ông đây là nhất thì lúc nói cúi thấp cái đầu xuống, khệnh khạng nữa bố sút vỡ alo mày bây giờ thằng loser cãi cùn."
Bảo Bảo [ Lại nói bậy rồi.
] Nhắc lại, các bạn độc giả xin đừng học theo.
Gã tác giả: "..."
Mọi người tâm can run rẩy.
Đồng thời có chung suy nghĩ.
Đỉnh...!đỉnh quá.
Một câu chí mạng tuyệt đường sống.
Cảm giác áp bách theo đó cũng đột nhiên bùng nổ.
Đối phương nghẹn một hơi trong cổ họng, cả giận đến mức gần như hít thở không thông.
Phẫn uất nắm chặt tay quay người hùng hổ bỏ đi.
Tạ Tinh đấu khẩu đại toàn thắng.
Hoa Kiều cùng ba người Thiệu Á đồng loạt vỗ tay.
Lâm Khanh tranh thủ lưu lại vài câu về trong thầm lặng, sau này lỡ có chỗ dùng.
Đợi tới khi buổi ký tặng kết thúc, Tạ Tinh mới có thời gian rảnh đi qua chỗ mấy người kia chào hỏi.
Thuận tiện hỏi tội con hàng nào đó.
Sáu năm nay, Hoa Kiều hoàn toàn ném lại ba người kia sau đầu, tập trung vào phát triển sự nghiệp.
Từ hai bàn tay trắng mà thần tốc dựng lên cơ ngơi tầm cơ, đã sắp vươn tới mức độ gần bằng các đại gia tộc trong thành phố.
Quý Vân trở về nối nghiệp truyền thống của gia tộc, phát triển các loại hình văn hoá.
Vân Bạch muốn trở thành vận động viên bóng rổ quốc gia, trước luôn theo đội tuyển ra nước ngoài luyện tập, gần đây mới về nước.
Thiệu Á và Lâm Khanh sau khi học xong thì quyết định khởi nghiệp, tự mở công ty.
Có hậu thuẫn là hai đại gia tộc, tiềm năng phát triển cũng rất khả quan.
Thú vị là, cả ba đại công tử đối với Hoa Kiều vẫn một lòng nhung nhớ không quên.
Hoa Kiều lại chỉ đăm đăm hướng về Tạ Tinh, coi y là hình mẫu lý tưởng.
Làm ba người nào đó cực kỳ khổ tâm, Lâm Khanh cũng rất nhọc lòng.
: "Tiểu thuyết hay không?" Tạ Tinh vươn tay véo mặt tên yêu tinh nào đó.
Lâm Khanh tủm tỉm cầm lấy tay Tạ Tinh, vô cùng có khát vọng sống mà nhận sai: "Quả thực là kết tinh, là tinh túy, là nội tại của nền văn minh toàn nhân loại.
Cho 11 điểm, thêm 1 điểm cũng không sợ kiêu ngạo."
Thấy cậu hết sức nịnh nọt như thế, Tạ Tinh trong nháy mắt vẫn bị dỗ cho mềm lòng.
Lựa chọn tha thứ.
Lâm Khanh được nước lấn tới, muốn ôm y một cái.
Giữa đường lại bị Hoa Kiều chướng mắt cố tình ngáng chân chặn lại.
Có mối hận về cặp đôi mình thích trong tiểu thuyết làm tiền đề, hai người lại bắt đầu cãi nhau.
Ba tên nào đó vì giai bỏ bạn cũng đi lên bênh Hoa Kiều.
Thế là lại loạn thành một đoàn.
Tiếng cười đùa ầm ĩ cứ thế vang lên vào một buổi chiều mùa hè yên bình.
Hoà cùng tiếng ve kêu rộn ràng trong gió.
_