Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai


Sau khi Lâm Khanh sinh ra nhóc rồng thì cơ thể yếu hẳn đi.

Tạ Tinh vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc.

Gần một tháng sau cơ thể mới phục hồi lại được một ít.
Lâm Khanh nằm dài trên trường kỷ, thoái mải hưởng thụ Tạ Tinh ở bên cạnh đút nho cho.

Nhóc rồng vàng treo trên đầu vừa pi pi vừa tranh thủ trộm ăn nho Tạ Tinh đưa tới.
Bầu trời xanh bên ngoài dần nổi lên sắc đỏ.

Lâm Khanh duỗi người một cái, nhàn nhạt bắt lấy nhóc rồng đứng dậy, nhét vào trong lòng Tạ Tinh.
Nhóc con nằm trong tay hết quẫy đạp lại cười khanh khách, thích thú đến mức phun ra mấy tia lửa nho nhỏ.

Tạ Tinh lần mò nhéo một cái lên chiếc sừng nhỏ xíu của nhóc, tâm tình vui vẻ lên rất nhiều.
Bé rồng cả ngày chỉ kêu đi kêu lại mấy từ giống nhau, cả Tạ Tinh cùng Lâm Khanh đều dứt khoát gọi nhóc là Pi Pi.
Lẳng lặng quan sát một người một rồng chơi đùa với nhau.

Lông mi dài của Lâm Khanh khẽ rung động, khe khẽ nói nhỏ: "Thoth nói có bùa chú có thể phục hồi những bộ phận bị tổn thương hoặc bị mất chức năng."
Tạ Tinh ý vị không rõ cười khẽ một tiếng: "Vậy sao?"
Lâm Khanh nhăn mày lại, bộ dáng có chút buồn rầu
: "Nhưng bùa chú này tương đối phức tạp.

Nguyên liệu cần tình yêu, sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hoàn cảnh nguy hiểm, máu rồng, sự tin tưởng tuyệt đối và rung động của trái tim.

Toàn mấy thứ nghe bất khả thi thôi." 
: "Thế à." Nghe cũng hơi tiêng tiếc.
Nhưng Tạ Tinh cũng chẳng để nó trong lòng.
_
Vài tuần sau.
Không biết tin tức tới từ đâu, việc rồng nhỏ sinh ra tại Thánh điện đã bị người bên tộc nhân thú phát giác. 
Thái tử cho rằng đã là con mình thì chắc chắc phải thuộc về mình.

Thú nhân ầm ĩ dấy lên một cuộc chinh phạt đoạt lại huyết mạch tộc rồng cũng như chống lại Thánh điện.
Bọn chúng đã tiến đến lãnh thổ vòng cung và bắt đầu xâm chiếm từ biên giới.

Thủ đoạn tàn ác đẫm máu, khiến dân chúng lâm vào sợ hãi tột cùng.
Cửa điện bị đẩy ra, Leo mang theo tin tức tiến vào.
Alexande vừa nghe xong thì run rẩy ôm lấy quần áo của mình, vội vàng tìm cửa ra thì bị Leo giữ lại: "Cậu định đi đâu?"
: "Đây là chiến tranh! Chiến tranh đấy!"
Đáy mắt Alexande nổi lên một tầng thủy quang
: "Tôi là thiếu gia nhà bá tước Alexande! Tôi ham kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhưng không ngu đến nỗi hiến mạng mình! Tôi phải chạy khỏi đây!"
Ánh mắt Leo ngưng lại trên người thiếu niên tóc đỏ bên cạnh: "Cậu cũng..."
Thoth bất động thanh sắc mà cắn chặt khớp hàm: "Cậu ta trả tiền cho tôi, tôi nghe cậu ta.

Còn nữa, tôi cũng chả ưa gì cái Thánh điện này."
: "Nếu như trong hoàn cảnh khốn cùng.

Thần linh và sứ giả mà họ vẫn luôn tin tưởng biến mất.

Sẽ còn hơn cả tuyệt vọng." Leo thở dài đầy bất đắc dĩ.
: "Leo." Thoth cau mày: "Anh từng là người lãnh đạo nên anh mới luôn cảm thấy có trách nhiệm.


Chúng ta khác nhau."
Leo nghiến răng: "Mấy người muốn đi thì cứ đi.

Tôi ở lại."
Alexande và Thoth không hiểu sao đồng thời nhìn về phía Tạ Tinh, chần chừ một lát.

Cuối cùng vẫn đi về phía cửa điện.
Thoth và Alexande ỉu xìu rời đi.

Leo biểu tình bất lực xen lẫn lo lắng.

Đối với những người khác cũng không có ý ép buộc, giống như muốn một mình gánh vác chống lại toàn bộ tộc thú nhân.
Tạ Tinh nắm tay Lâm Khanh, thong thả nói: "Bọn chúng không chỉ đến vì Thần linh, mà còn vì Pi Pi."
Lâm Khanh ôm chặt nhóc rồng bất mãn gầm gừ, bình tĩnh nhìn lại.

Cái gì cũng không nói, nhưng bàn tay siết lấy tay Tạ Tinh lại chặt hơn.
_
Đối với tộc thú nhân dũng mãnh ập đến, toàn bộ ma pháp sư của Thánh điện đều trở nên lo lắng.

Thế nhưng có sự xuất hiện và lãnh đạo trực tiếp từ Thần linh khiến tâm tình họ vững vàng hơn rất nhiều.
Trước cổng Thánh điện, đội quân kỵ binh và ma pháp sư tập hợp thành những hàng dài.
Leo chà xát hai tay chỉ đạo đội hình cho các pháp sư: "Ma pháp sư không mạnh trong chiến đấu, nhất là trong đơn chiến trực diện.

Chúng ta sẽ để họ phụ trách tấn công tầm xa.

Vấn đề lớn nhất bây giờ là..."
: "Đội tiên phong." Tạ Tinh bước đến cùng với Lâm Khanh, theo sau còn có hai người nữa: "Phải không?"
Leo mở to mắt đầy kinh ngạc.
: "Từ từ mưu tính lúc này không quan trọng đâu.

Đại khái là được rồi.

Phần còn lại..." Thoth mặt vô biểu tình nhìn ra phía sau
Alexande lôi ra một túi tiền vàng lớn, xụ mặt: "Nắm đấm thằng nào mạnh thằng đấy thắng."
_
Đoàn xe của thú nhân do Thái tử và thân tín của hắn dẫn đầu, rầm rộ lao thẳng về hướng Thánh Điện.

Dưới bước chân dồn dập đầy sức mạnh ấy, vô số cơn địa chấn nổ ra, đất đá vỡ tan tành thành vô số mảnh vụn bắn tung tóe.

Làn nhân thú đang lan tới khu vực này, mỗi lúc một nhanh.
Toàn bộ Ma thú của rừng rậm U Ám được Tạ Tinh tập hợp để hỗ trợ.

Quân đoàn đông đảo khiến người ta choáng váng.

Dẫn đầu là bé rồng hưng phấn vỗ cánh bay vòng vòng, liên tục kêu pi pi dùng vuốt chỉ huy đội hình trật tự.

Cực kỳ có khí thế của một nhà lãnh đạo.
Các pháp sư tay nắm chặt quyền trượng lẫn sách ma pháp, sẵn sàng ứng phó.
Đội tiên phong năm người của Thánh điện đi lên đón đầu trận địch.
Lướt qua một lượt, trong mắt Thái tử tràn ngập trào phúng: "Cũng chỉ là một tên mù, một nhân thú phản bội, hai ma pháp sư cùng một tên người thường.

Cái gì mà thần linh chứ.


Một bọn lừa đảo và một lũ ngốc cuồng tín."
Các ma pháp sư nghe những lời này thì gương mặt tái nhợt.

Nhưng đôi mắt vẫn tràn ngập hy vọng khó bề lay chuyển.
Mọi người đồng loạt nín thở.

Tin tưởng vào Thần linh mà họ tin tưởng.
Thái tử lộ ra nụ cười hung dữ ngạo nghễ: "Hạ gục bọn chúng cho ta!" 
Đoàn quân nhân thú rục rịch.

Đáy mắt thân tín bên cạnh Thái tử hiện lên một tia thô bạo.

Sắc mặt không có chút ý tốt nào lao lên đầu tiên, ý muốn tranh công. 
Đầu trận tuyến bên này, Lâm Khanh cũng hạ thấp người, một bước bật nhảy cao vụt thẳng lên trời.

Động tác hết sức tiêu sái ưu nhã.
Tạ Tinh vặn vặn cổ tay
: "Để tao bổ túc đạo đức cho chúng mày một khoá bằng phương pháp vật lý cơ học."
Một tiếng niệm chú vang lên, hai tay của Thoth khí lãng cuồn cuộn.

Leo rút ra thanh đại đao của mình.

Chân đạp mạnh xuống mặt đất lấy đà xông thẳng tới mục tiêu.

Quanh người giống như bùng lên một ngọn lửa rực đỏ.
Đám nhân thú này mang trên mình không ít năng lực kỳ dị, chưa kể tốc độ và sức lực cũng vượt xa người thường.
Thoth đã từng ứng đối qua rồi nên đối phó cũng không quá khó khăn.

Thế nhưng số lượng quân địch đông đảo, không thể tránh khỏi việc bị đánh lén bất ngờ.
Một tên nhân thú tắc kè đột ngột xuất hiện từ dưới đất, vọt lên trước mặt Thoth khiến cậu không kịp phản ứng.
Khoảnh khắc ấy, một chưởng khí từ phía sau bắn thẳng vào vai trái đối phương, đem hắn đánh bay ra xa.

Nhân thú tắc kè bị bắn văng xa vài trăm mét, chưa kịp đứng dậy đã bị ma thú hình ưng từ trên cao lao xuống quắp đi.
Thoth quay đầu nhìn.

Alexande vác pháo ma thuật mua bằng triệu đồng vàng còn đang bốc khói trên vai, vẻ mặt mếu máo: "Tôi ghét chiến tranh."
Thoth: "..." 
_
Đã trôi qua hơn hai tiếng, nhiệt độ trên chiến trận vẫn chưa hề có dấu hiệu sẽ giảm xuống.
Nắm đấm của Lâm Khanh vẽ một đường vòng cung duyên dáng trong không khí.

Đánh văng cùng lúc năm nhân thú lực lưỡng.

Chiêu thức quỷ thần khó lường, sáng tạo đường lối khiến người ta không thể đáp trả.
Leo đồng dạng không chút chần chừ, nhảy lên hỗ trợ.
Chỉ có Tạ Tinh ban đầu thì gáy to.

Xong sau vì âm thanh quá loạn, không thể đánh trúng bất kỳ tên nào, còn có nguy cơ đập nhầm quân mình.


Chỉ có thể ỉu xìu đi về sau ném rắn và sai bảo ma thú.
Nhận thấy bên phe nhân thú dần dần bị áp chế, các ma pháp sư càng thêm nỗ lực.

Mà hai mắt Thái tử thì tràn đầy cừu hận, hai nắm tay siết chặt đến trắng bệch
: "Lũ khốn khϊếp."
Trong lòng hắn cháy bừng lên lửa giận không tên.

Mắng thêm một tiếng rồi lập tức xoay người biến về nguyên hình.
Rồng đen khổng lồ dang rộng đôi cánh gia nhập trận chiến, cuốn lên bụi mù cuồn cuộn.

Một mồi lửa quét sạch cả hàng dài.

Đám nhân thú vui mừng hò hét.
: "Giữ khoảng cách và tìm sơ hở của nó!" Thoth hô lớn với đội quân theo sau.
Uy lực của rồng đen quả thật không thể khinh thường.

Mọi đòn đánh của ma pháp sư đều không hề hấn gì đến nó, ngay cả mấy khẩu pháo tiền triệu của Alexande lại càng không thể xuyên thủng lớp giáp kiên cố kia.
Bóng hình to lớn chao lượn trong không trung.

Hoả cầu từ miệng rồng đen ầm ầm nện xuống.
: "Nó đến bên này!"
Không biết là ai hét lên.

Tạ Tinh cảm thấy một cơn lốc mạnh thổi tới trên đầu.

Pi Pi kêu lên những tiếng kêu kỳ lạ.
Cả người Tạ Tinh thoắt cái bị rồng đen dùng móng vuốt quắp lấy, bay vọt lên cao rồi ném xuống.

Đồng thời nhả ra một quả cầu lửa theo ngay sau, muốn chôn vùi y dưới lựa rồng.
Tạ Tinh cảm giác hô hấp có chút khó khăn, cơ thể vô lực rơi xuống.
Trong lúc mọi người còn đang sững sờ hoảng hốt nhìn lên, một bóng dáng xẹt qua không trung.

Nhằm thẳng hướng người đang rơi mà lao đi.
Tiếng gió rít bên tai.

Tạ Tinh ở trong không trung vươn tay về phía trước.
Lâm Khanh nhìn thấy động tác của Tạ Tinh.

Gần như trong giây lát, cậu đã gắng hết sức nghiêng người đến gần hơn.
Một chút nữa...
Một chút...
Đầu ngón tay rốt cuộc chạm vào nhau.

Lâm Khanh đảo tay chộp lấy cổ tay người kia.

Thu hẹp khoảng cách giữa hai bên.

Ôm chặt người vào trong lòng.
Thời điểm ấy, biến hoá rốt cuộc xảy ra.
Tạ Tinh cảm thấy tầm nhìn rung động.

Màu đen rút đi hết trong một lượt.
Cả thế giới dường như mở ra trước mắt, phảng phất có muôn vàn sao trời.
Cầu lửa không trúng mục tiêu, đập trên đất tạo thành một cái hố sâu.
Lâm Khanh ôm Tạ Tinh nhẹ nhàng tiếp đất, thấy y vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm mình thì đôi mày thanh tú hơi nhíu lại: "Bị thương sao?"
Tạ Tinh mấp máy môi: "Nhìn..."
: "Nhìn thấy rồi."
Thoth, Alexande và Leo chạy đến, nghe thấy lời này thì đều kinh ngạc không thôi.


Lâm Khanh ngược lại bình tĩnh cầm tay Tạ Tinh áp lên má mình
: "Ừm.

Vậy thì thật tốt quá."
Pi Pi cũng bay đến bên này, bộ dạng hoảng hốt mà dụi dụi sừng nhỏ vào cổ Tạ Tinh.

Khiến y cười liên tục.
Tạ Tinh nhảy xuống, điều chỉnh lại dáng đứng của mình.

Quay về phía rồng đen, đôi mắt ấy lại trở nên lạnh lùng và tràn đầy tính xâm lược.
Khí thế khủng bố đột nhiên toát ra từ trên người y, khiến toàn bộ mọi người ngoại trừ Lâm Khanh chao đảo.
Pi Pi đậu lên vai Lâm Khanh, nỗ lực ôm lấy đầu cậu ổn định thân mình.
Tạ Tinh mỉm cười đi thẳng về phía trước.
Thân tín của Thái tử nhận thấy tình huống không đúng, lập tức đi lên chặn đường.
Con ngươi Tạ Tinh đảo qua đối phương không chút gợn sóng, tựa như đang nhìn một người chết.
Sức lực của tên thân tín dường như biến mất, chỉ có thể cứng đờ đứng ở tại chỗ.

Tới tận khi Tạ Tinh đi lướt qua rồi mới giật mình toát mồ hôi lạnh, không nhịn được rụt vai lại.
Cuộc đời này của hắn, chưa bao giờ cảm nhận được sự tồn tại đáng e sợ đến mức này.
Là cảm giác áp bách tuyệt đối từ người bề trên.
Tạ Tinh đi không nhanh không chậm, bước chân vững vàng.

Thân hình mỏng manh tự mang khí thế áp bức tiến đến trước mặt rồng đen to giống như cả toà tháp.
Tạ Tinh giơ tay lên.

Các ngón tay giống như được ám lên một tầng hào quang màu tím nhạt.
Một tát.
Vả lệch đầu rồng đen!
Mọi người: "..." !!!
Cái tát kia mang theo lực đạo mạnh mẽ, tiếng xé gió ầm ầm vang lên.

Đánh rồng đen văng thẳng lên trời rồi rơi xuống đất hôn mê bất tỉnh.

Còn rất khoa trương mà bạo trướng quang mang, khiến khắp nơi chấn động.
: "Nhìn thấy thật tốt." Đôi mắt xinh đẹp của Tạ Tinh cười thành hình trăng non: "Còn các ngươi, có muốn tiếp tục đấu không?"
Thủ lĩnh đã bị hạ.

Đám nhân thú cầm vũ khí nhìn nhau tự hỏi.

Cuối cùng đồng loạt ném vũ khí, quỳ một chân xuống, thẳng thắn quy hàng.
Alexande hoang mang: "Xong rồi?"
Thoth: "..."
: "Hình như thế."
Leo thở ra một hơi, thả đại đao xuống.

Toàn bộ Thánh điện không thể tin tưởng mà hoan hô ầm ĩ, các ma pháp sư vui mừng hân hoan ôm lấy nhau.

Lâm Khanh ôm Pi Pi chạy về phía nam nhân đang đứng trước vạn binh.
Ánh dương rực rỡ trải xuống khắp lục địa.
Chúng ta sẽ tạm không nhắc đến việc sau đó tộc nhân thú đã quy hàng và bồi thường khoản lớn cho Thánh điện như thế nào.

Hay việc Leo trở thành chủ nhân mới của Thánh điện như thế nào, Thoth sau khi kết thúc trận chiến đã đi chu du nơi đâu, Alexande nhờ vào trận đó đã giúp gia tộc thăng hạng ra sao.
Chủ yếu là vì tác giả cảm thấy mỏi tay rồi, không muốn viết nữa. 
Vậy nên tóm lại, kể từ đó, họ sống hạnh phúc cho đến mãi mãi về sau.
Mà nếu phải nhận xét cái kết chớp nhoáng của thế giới này, Tạ Tinh cảm thấy...
Bảo Bảo [ Đây đúng là một cái cốt truyện quái gở.

]
_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận