Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai


Không khí toát lên một sự trầm lặng đến nghẹt thở.
Gã đô con giơ lên nắm đấm, nhíu hai hàng lông mày: "Cái thằng khốn này!"
Lúc này Tu Điểu lại xông lên, hai tay chắp lại tạo thành ấn vô cùng ngầu.

Bắt đầu niệm pháp quyết.

Khiến động tác của đối phương khựng lại.
Âu Dương ngơ ngác.

Tạ Tinh cười với anh bằng một biểu cảm phức tạp.
: "Đừng có làm phiền tôi niệm chú." Tu Điểu phẩy tay, kiêu ngạo hất cằm: "Mọi người bình tĩnh, sắp đến đoạn ngầu rồi."
Âu Dương: "..." Sắp chết thì có!
: "Thằng này bị điên à?" Tên côn đồ gương mặt nhăn nhó, giật lấy gậy sắt trong tay đàn em vung lên.

Nhắm thẳng vào mặt Tu Điểu.

Trong khi đó, lũ đàn em cũng lao lên muốn bắt lấy những người còn lại.
Âu Dương còn chưa kịp chống trả.

Liền nghe 'A' một tiếng, gã cầm đầu trợn trắng mắt ngã về phía trước, úp mặt xuống đất không nhúc nhích.
: "Pháp quyết của Tu Điểu...!có công hiệu rồi?" Âu Dương hít một hơi, tròn mắt lẩm bẩm.
[ Tỉnh táo rồi nhìn lại đi.

]
Thanh niên mặc áo khoác đen thu lại cái chân vừa giờ lên, tặc lưỡi nhìn bọn họ.
Là cái người bệnh nhân đặc biệt vừa thấy kia.
Không hiểu bằng cách nào, Âu Dương cảm giác giữa hai người họ có một mối liên kết đặc biệt kỳ quái.

Gương mặt kia trông cũng rất quen mắt.

Cứ như đã gặp ở đâu rồi.

Nhưng anh lại không thể nhớ ra.
A Lam nhìn hai người cao bằng nhau đứng đối mắt, ồ ồ vài tiếng.

Tu Điểu thì vẫn đang niệm pháp quyết.
[ ...!]
Người kia khí tràng toàn thân vừa lạnh vừa hung, chẳng nói một lời đã lao lên đấm đá.

Một cơn gió quét qua, mấy tên lưu manh đã nằm thẳng cẳng trên mặt đất. 
Âu Dương: "Cái quần gì vừa xảy ra vậy?"
A Lam vui vẻ vỗ hai tay: "Cậu ấy vừa cứu chúng ta á.

Tuyệt ghê tuyệt ghê.

Khác hẳn Tu Điểu."
: "Lam huynh thấy tôi niệm chú không tốt sao?" 
A Lam cười rộ lên lộ ra hai cái răng nanh
: "Ngu xuẩn."
Tu Điểu bất mãn: "Mi nói ai ngu cơ? Đồ tồi."
Âu Dương nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, hiểu ra tình huống.

Thấy người áo đen kia đi đến liền nhấp môi muốn lên tiếng cảm ơn.


Liền thấy nắm đấm cậu ta giơ lên.
Tu Điểu hô một tiếng, Âu Dương giống như bị đẩy sang bên cạnh.

Nắm đấm kia sượt qua làm rách một bên mặt.
Âu Dương: "..." Biết ngay đến từ cái bệnh viện kia là không phải thứ tốt lành gì mà!!!
Thấy đối phương còn muốn tiếp tục ra tay, Tạ Tinh thoắt cái liền lao lên chặn đòn, thành thạo khống chế tình hình.

Hai người bắt đầu lao vào nhau giao chiến.

Đánh tay đôi ngang hàng với nhau, kịch liệt đến mức khiến Âu Dương hoang mang.
Hai tên bên cạnh không thấy bất ngờ chút nào.

Còn la ó cổ vũ rất nhiệt tình.
: "Ể, quần áo của tên kia gần giống chúng ta đó." Tu Điểu gãi gãi đầu: "Gần đây bệnh nhân tâm thần nào giá trị nhan sắc cũng cao như vậy à?"
A Lam bĩu môi: "Chỉ cần bạn đủ xấu bốn bể đều là anh em tốt."
Thân ảnh trước mắt thoắt cái biến mất.

Người áo đen mờ mịt lắc đầu, lại bị người khống chế tay bẻ ra phía sau.
Tạ Tinh giảo hoạt nháy mắt, người đối diện trong phút chốc liền thất thần.

Thắt lưng của đối phương hơi cong về phía sau, khoảng cách giữa y và người áo đen càng thu hẹp lại.
A Lam và Tu Điểu hô lên càng kịch liệt.
Âu Dương: "..." Sao trông hai đứa này hưng phấn thế nhở?
[ À.

Phân tích làm gì suy nghĩ của người điên.

]
Âu Dương: "..."
Người áo đen đã bị đánh bại bởi kĩ năng thượng thừa của Tạ Tinh.

Bị trói bằng dây thừng ngồi trong góc.

Nhưng cứ hở chút là tìm cách giãy ra đánh người.
: "Đừng có lúc nào cũng đòi đánh đòi gϊếŧ thế." Tạ Tinh nghiêm trang nói: "Cậu cứ như vậy thì ai chịu nổi?"
: "Đầy."
Thanh niên nhăn mặt buồn bực.

Ngoại trừ cái tên Lâm Khanh ra, nhất quyết không chịu hé răng thêm chút gì về bản thân.
Cậu ta bó gối ngồi trong góc, mím chặt môi.

Thỉnh thoảng lại liếc về phía Tạ Tinh phồng mặt, thấy y nhìn lại thì lập tức hừ một tiếng rồi quay đi, rõ ràng là không vui.
A Lam xun xoe lấn tới ôm vai Tạ Tinh: "Xin lỗi người ta đi kìa.

Lúc nãy cậu nói nghe tổn thương thật đấy."
Tạ Tinh nghe vậy cũng thấy hơi phân vân.

Lát sau bèn mang theo nửa gói lương khô chưa ăn đi qua, đẩy đẩy vào trong tay Lâm Khanh.

Nhẹ giọng thì thầm:  "Xin lỗi nhé."
: "Biến đi." Lâm Khanh thanh âm rầu rĩ, nhưng mắt vẫn liên tục đảo qua lương khô trong tay Tạ Tinh.
[ Ủ ôi.

Nghe hai đứa xà nẹo nhau kìa.


]
Âu Dương: "..."
A Lam và Tu Điểu chụm đầu cười khúc khích.
Cũng chẳng biết mấy người kia thảo luận với nhau cái gì, lúc sau đã thấy Tạ Tinh đi tới nói muốn để Lâm Khanh theo cùng.
Âu Dương nhìn qua thanh niên vẻ mặt ủ dột đang bị A Lam và Tu Điểu lôi đi kết bái huynh đệ, mệt mỏi bóp trán mình.
[ Số lượng bệnh nhân cần chăm sóc lại tăng lên rồi ~ ]
Không hiểu sao anh lại luôn nghe ra ý tứ trêu đùa của cái ảo giác kia.
Nhớ đến cảm giác liên kết kỳ lạ giữa anh và Lâm Khanh, nội tâm rục rịch như có một ngọn lửa đang đốt cháy.

Âu Dương đối với ý kiến thêm người cũng không phản đối gì thêm.
_
Đêm xuống, nhiệt độ hạ thấp.

Một cái chăn mỏng của quân đội phát ra cũng không đủ để làm ấm.
Âu Dương đã thức dậy lần thứ ba để thêm cành khô vào đám lửa nhỏ ở giữa.

Anh ngồi xổm xuống hà hơi vào hai bàn tay run rẩy vì rét của mình.
Phía sau đột nhiên có người vỗ vai anh.
Âu Dương ngửa đầu, liền thấy gương mặt nửa sáng nửa tối của Tạ Tinh.
: "Mau qua đây đi." Người nọ nở nụ cười rạng rỡ.
Âu Dương theo hướng tay chỉ của Tạ Tinh, liền thấy A Lam và Tu Điểu đang lôi theo Lâm Khanh bị trói xúm lại một chỗ.

Anh liền đứng dậy đi qua xem.
A Lam chồng mấy cái chăn lên với nhau thành một lớp chăn dày rồi cùng Tu Điểu chui vào.

Tạ Tinh ngồi xuống, luồn ngón tay vào cổ tay được giấu bên trong ống tay áo của Lâm Khanh.

Ngẩng đầu liền vẫy vẫy tay với Âu Dương.
Âu Dương hơi ngẩn ra trong một thoáng. 
Lồng ngực hơi nóng lên, đáy mắt thoáng một tia dao động.

Anh nhấc chân bước tới, gần như là nhào vào khoảng trống giữa bốn người.
Nhiệt độ ấm áp cùng với hương vị cũ kĩ của đống chăn trên người khiến anh nảy sinh một loại cảm giác kỳ lạ vô cùng.

Âu Dương thoả mãn nheo mắt.
Mây đen che kín cả bầu trời, khiến khung cảnh toát lên một vẻ u sầu ảm đạm.

Nhưng trong mắt anh lúc này chỉ có yên bình.
_
Thời gian yên ổn cũng không kéo dài bao lâu.
Một tuần sau, lại thêm một trận bão lớn nối tiếp động đất xảy ra tại cứ điểm tị nạn mà họ đang ở.

Tình hình so với lần trước ngày càng nghiêm trọng hơn.
Mặc dù năm người may mắn không bị thương quá nghiêm trọng.

Nhưng lúc này những bức tường của các tòa nhà gần đó được xây dựng vững chắc đến vậy cũng hoàn toàn dần sụp đổ.

Mặt đất sau trận rung lắc dữ dội kia sụt lở vô số.

Nhìn qua khu vực đó giống như một khu đất trống với những bãi phế liệu đổ nát làm nền.
Phản ứng của quân đội chính phủ lẫn những người khác cũng không được tốt cho lắm.


Số lượng người bị thương tăng lên đồng nghĩa với nhân lực càng thêm hao tổn, lương thực phân phát cũng ít đi.

Từ một gói nhỏ biến thành nửa gói, sau cùng thành một miếng lương khô mỗi ngày.
Đám người tị nạn có người không chịu nổi áp lực lớn, từ hiện đại tiện nghi nhảy đến khởi điểm gần như thoáng chốc khiến họ không thể thích ứng.

Đói rét cùng với khổ cực bài mòn tinh thần đến cực hạn, nhiều người không chịu nổi mà tự sát.

Cũng có những kẻ tự xưng lãnh đạo nổi dậy chống đối quân đội đòi thêm thức ăn.

Chống đối không thành thì đi cướp của người khác.
Dây trói của Lâm Khanh được mở ra.

Cậu cũng không có ý định náo loạn nữa, số lần đòi đánh gϊếŧ cũng giảm xuống đáng kể.
Lại một ngày nữa trôi qua. 
Tạ Tinh nhìn mẩu lương khô bé xíu trong tay, vẻ mặt không hề biến sắc đưa sang cho Lâm Khanh.

Lại bị cậu đẩy về.

Tạ Tinh không nhận.

Thế là hai người liền cưỡng ép nhét cả hai miếng vào miệng Âu Dương.
A Lam đang vẽ bản đồ sao trên đất bằng ngón tay, suy nghĩ miên man.

Tu Điểu thì ngồi thiền.

Mặc dù vẫn tràn đầy sức sống, nhưng cơ thể của họ gầy đi thấy rõ.
Âu Dương nhìn quanh một lượt, giọng nói trở nên ngưng trọng mà kiên định
: "Chúng ta phải đi thôi."
Nếu tiếp tục ở yên một chỗ, chờ đợi của họ chỉ có cái chết.
_
Năm người rời khỏi cứ điểm tị nạn.

Hướng về phía Đông mà đi.
Trải qua thiên tai liên tục.

Bây giờ khắp nơi đều là đường.

Nhìn về phía xa còn có thể thấy được đường chân trời. 
Đổ nát vương vãi ở khắp mọi nơi, lác đác có vài bóng người lướt qua.
Đây là thế giới đã mất đi sự sống.
Trên đường đi, A Lam và Tu Điểu nhặt nhạnh kha khá quần áo còn nguyên vẹn bị rơi bên ngoài.

Giữ lại để tùy lúc thay đổi, đêm đến còn có thể giữ ấm.
Trải qua một thời gian, dây leo và rêu cỏ đã bám đầy trên các đống đổ nát.

Các động vật nhỏ từ rừng tràn ra chạy nhảy khắp đường.

Có Lâm Khanh và Tạ Tinh đi săn, bọn họ cũng không cần lo lắng về vấn đề lương thực.
Âu Dương theo học Tạ Tinh vài thủ pháp phòng thân.

Ban ngày vừa đi vừa tìm kiếm nguyên liệu ven đường, tối đến mày mò chế tác mấy thứ lặt vặt ấy thành đồ hứng nước, băng gạc hoặc mấy món tiện dùng khác.
Qua đoạn thời gian ăn bờ ở bụi này, tay nghề chế tác và sửa chữa của Âu Dương cũng được nâng cao.

Có thể cũng còn nhờ vào thiên phú, thứ gì vào tay anh cũng dễ dàng phục hồi.
Đồ họ nhặt được trên đường cũng có rất nhiều thứ thú vị.

Dùng để giải trí cũng không quá nhàm chán.
Khi đến cứ điểm nào đó, họ vẫn sẽ dừng chân lại vài ngày.

Nhưng sau đó liền rời đi, cũng không nán lại quá lâu.
_
Một buổi sớm nọ, trong một căn cứ tị nạn nào đó không nhớ tên.
Một tên mặt sẹo tay cầm dao bị đánh bầm một bên mắt, ngã lăn ra đất.


Túi trong tay văng ra, bột trắng rải đầy trên đất.

Trong hẻm có vài tên đang rình mò thấy thế liền mau chóng chạy đi.
Mặt sẹo nhìn lên đám kia với ánh mắt đầy phẫn nộ, lồm cồm bò dậy chạy theo. 
: "Dám bỏ đồ linh tinh vào thức ăn của ta sao?" A Lam tủm tỉm cắn miếng thịt khô trong miệng: "Nếu không phải do ta đây là sát thủ chuyên nghiệp, suýt chút nữa đã bị lừa rồi."
Tu Điểu mang một bát nhựa đựng nước đi tới, không ngừng gật gù: "Cũng nhờ đan dược lần trước tôi luyện thì các giác quan của cậu mới phát triển tốt như thế chứ."
: "Đó là lý do tại sao thế gian này đíu thể tin bố con thằng nào được." Tạ Tinh nghiêng đầu cau mày nói ra một câu triết lý.
Ba tên thần kinh vỗ tay cười lên đầy suиɠ sướиɠ tự mãn.
Lâm Khanh ngồi trên một nóc xe hơi hỏng gần đó.

Áo khoác đen được khoác hờ trên vai, trong tay còn đang nghịch một hộp nâu sẫm cũ kĩ, tạo ra một bầu không khí vừa trầm ổn vừa trang nhã.
Âu Dương ngồi bên cạnh chìa tay qua cầm lấy hộp gỗ nâu, lạch cạch vài tiếng đã sửa xong.

Hai bên hộp gỗ liền phát ra tiếng nhạc chập chờn.

Là một cái đài nhỏ.

Bên trong có mấy bài nhạc cũ phát đi phát lại.
: "Ái chà." A Lam nghe thấy tiếng nhạc liền vội vàng chạy tới: "Có nhạc nè.

Nhân cơ hội này, hãy để thiên tài khiêu vũ thế giới dạy mấy người vài điệu nhé?"
: "Cậu mà là thiên tài khiêu vũ." Tu Điểu chống eo: "Anh mày đây cũng hay xạo ch* lắm, đừng hòng qua mặt."
[ Tự hào ghê nhể? ]
Âu Dương: "..."
A Lam và Tu Điểu đối đáp vài câu xong liền lăn lộn nhảy nhót mấy điệu kỳ lạ rồi.

Tạ Tinh xoa xoa cằm, tiến đến chìa tay ra trước mặt Lâm Khanh.
Trong cái nhìn của y có gì đó rất đáng quan ngại, vậy nên Lâm Khanh kiên quyết gật đầu.
Âu Dương: "..."
Tạ Tinh kéo tay Lâm Khanh.

Một tay vòng qua cổ cậu, tay kia nâng lên, mười ngón đan lại với nhau.

Lâm Khanh rất nhanh giành lấy thế chủ động, kéo tay y bắt đầu khiêu vũ.

Động tác có phần trúc trắc, vậy mà phối hợp với tiếng nhạc cùng khung cảnh hoang tàn lúc này lại vô cùng đẹp đẽ.
Đến cả A Lam và Tu Điểu cũng phải dừng lại nhìn theo.
Âu Dương một tay đỡ cằm, cảm giác dễ chịu kỳ lạ.
Đúng lúc này, một tiếng hô vang lên bên tai anh.
: "Là hắn! Tên thiên tài điên kia!"
Nhìn lại liền thấy một người phụ nữ cùng vài người khác mặc áo dài trắng giống nghiên cứu viên hoảng hốt nhìn về phía này.

Sau đó hoảng hốt chạy tới đây.

Theo sau còn có vô số người cầm súng.
Âu Dương đứng bật dậy.
[ Cẩn thận! ]
Anh còn chưa kịp phản ứng, phần cổ liền truyền đến cảm giác nhói đau.
Âu Dương rút ra kim tiêm ghim trên cổ xuống, tầm mắt dần dần mờ đi.

Thân hình anh lảo đảo ngã xuống. 
Trong lúc mơ màng, anh thấy A Lam lẫn Tu Điểu đều bị bắt.

Lâm Khanh điên cuồng gầm thét bị năm người ùa lên giữ lại chân tay.

Một kẻ kề dao lên cổ cậu.

Khiến Tạ Tinh ở đối diện cũng không động, bị một đám khác bắt lấy đè mạnh xuống đất.
Âu Dương nỗ lực mở mắt, nhưng ập đến chỉ có một màu đen tối.
Trong nháy mắt dường như có một hòn đá ném vào hồ nước, tạo nên muôn ngàn gợn sóng.
_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận