Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai


Tạ Tinh xoá ký ức của Lâm Khanh.
Lại cử thêm một đàn rắn nửa đêm chui vào nhà người khác, xoá tất thảy ký ức của những người liên quan.
Những gì thay thế sẽ là Lâm tiểu thụ tự mình vươn lên sinh tồn trong hiểm cảnh, tự mở công ty rồi thành công.
Trong một đêm, Tạ Tinh hoàn toàn xoá bỏ dấu vết của mình đã từng tồn tại trên thế giới này.
Tốt đẹp biết bao.
Y nhìn căn nhà trọ tiêu tán trong không khí, khép hờ hai mắt, quay đầu không chút luyến tiếc.
Người duy nhất còn lại ký ức về y, chỉ có Tần Húc.
_
Bảo Bảo [ ...!] Buồn ơi là buồn.
Nhưng cũng không thể trách ký chủ.
Tình cảm của Lâm Khanh vốn dĩ là đơn phương từ một phía.
Ký chủ vì nhiệm vụ mà bày ra ấm áp và dịu dàng của mình.
Nhưng không thể chạm điểm giới hạn, quá mức càng không.
Lâm Khanh muốn tình yêu từ Tạ Tinh.
Cái này là giẫm lên vạch ranh giới rồi.
Bảo Bảo là hệ thống có linh tính do Chủ Thần đặc chế, đôi khi não bổ còn ghê gớm hơn cả con người.
Chắc tại bị nhồi nhiều kiến thức quá.
Nhưng mà Tạ Tinh vẫn gật đầu tán đồng với quan điểm của nó.
Lâm Khanh không nên thích mình.

Phải triệt tiêu mọi khả năng dù là nhỏ nhất.
_
Bên trong phòng làm việc cấp cao của Tần thị.
Nam nhân ngồi bên bàn giấy, ngón tay lật văn kiện không ngừng thỉnh thoảng hơi khựng lại.

Cuối cùng lông mày nhẹ cau, lạnh giọng mắng một tiếng
:"Đám phế vật vô dụng, giao cho chút việc cũng làm không xong!"
Một bóng mờ xuất hiện trước bàn làm việc.
Tần Húc ngẩng đầu nhìn.
Nam tử diện mạo xuân phong vô hạn, thu nguyệt vô biên.

Tựa ngọc bội quý giá vô song trên đời, đến nỗi người ta không nỡ chạm tay vào.
Là người vẫn luôn ở bên Lâm Khanh.
Tần Húc nhìn đối phương chằm chằm, đồng thời đối phương cũng nhìn hắn chăm chăm.
Người này xuất hiện quá đột ngột, thậm chí hắn còn không nghe thấy tiếng mở cửa.
Cứ như thể y bước ra từ không khí vậy
Họ cứ đứng nhìn nhau không nói gì, bầu không khí quái dị bao bọc lấy cả hai.
Tần Húc không nhịn được, chủ động lên tiếng
:"Tạ tiên sinh đây là có việc? Tự tiên xông vào văn phòng của tôi là không coi Tần Húc tôi vào mắt sao?"
Nam tử đối diện nghiêm túc quan sát hắn một hồi rồi gật đầu
:"Tôi đến để chào tạm biệt Tần tổng và Tần thị."
Tần Húc như nghe phải chuyện gì buồn cười lắm
:"Tạ tiên sinh đây là tự động biết khó mà lui, không muốn lấy cứng đối cứng với tôi nữa?"
Tạ Tinh :"..." Ngữ điệu tự tin ghê gớm.
Như kiểu mình sợ hắn vậy.
Tạ Tinh bị độ ngu của công chính chọc cho đui mù con mắt.

Y nghiêng người, sống lưng cong cong tạo thành đường cung đẹp đẽ, ném một xấp báo cáo lên bàn trước mặt.
Nụ cười trên mặt nam tử không đổi
:"Mời Tần tổng xem qua món quà tôi chuẩn bị cho anh."
Tần Húc vừa liếc qua thông tin bên trên liền giật mình lùi lại, giây tiếp theo liền lao đến lật báo cáo nhìn hết một lượt.

Khiếp sợ trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện.
Tạ Tinh :"Trốn thuê, xài thành phẩm kém chất lượng, lại còn thuê người bắt cóc, nhận hối lộ, không việc xấu nào không làm."
:"Tần tổng, anh quả thực làm tôi bất ngờ đấy."

Tần Húc bối rối vài giây rồi sầm mặt, khóe miệng hướng xuống mang vẻ u ám thuộc về công nguyên tác
:"Tạ tiên sinh nghĩ mình mang thứ này tới đây, còn có thể toàn vẹn mà ra ngoài sao?"
Là đe doạ.
Biểu tình cỡ nào quen thuộc, lời kịch cỡ nào quen thuộc.
Không khác lúc đe doạ Lâm Khanh trong chính văn là mấy.
Tạ Tinh tươi cười xán lạn :"Tần tổng nghĩ sao?"
Tần Húc hừ lạnh một tiếng, bấm vào một nút trên điện thoại bàn gần đó.
Điện thoại rẹt rẹt hai tiếng, không liên lạc được.
Tần Húc vôi vàng rút điện thoại cầm tay ra.
Màn hình điện thoại đen ngòm như chết máy.
Hắn thở không ra hơi, nhiều lần gầm thét ra bên ngoài gọi người tới.
Đáp lại là khoảng lặng.
Lúc này Tần tổng tài đã trợn to mắt, không thể tin nổi mà nhìn người nam nhân điệu bộ bình thản kia.
Sau đó, hắn bùng nổ.
Nhưng còn chưa kịp vung quyền, cổ tay lại run rẩy một đợt.
Rắn hổ mang không biết từ lúc nào đã cuốn chặt lên tay hắn, ghim răng nhọn vào da thịt.
Dưới chân cũng có tiếng thở phì phò khó nghe.
Trên trán Tần Húc đã ướt đẫm mồ hôi, không biết do đau hay sợ.
Hắn thấp thỏm không cử động, môi trắng bệch, nghiến răng run rẩy hỏi
:"Mày rốt cuộc là cái quái gì vậy?"
Tạ Tinh không nói gì, nghiêm túc nghiên cứu lớp vảy hơi nhạt màu của một con rắn khác trên tay.
Trong phòng dường như lại đến thêm vô số rắn là rắn.

Tần Húc cứng đờ thân thể không dám nhìn, nhắm nghiền hai mắt.
Dưới lầu có tiếng hú của còi xe cảnh sát.

_
Thời điểm cảnh sát ùa vào phòng chủ tịch, Tần Húc vẫn luôn giữ nguyên tư thế chỉ vào một điểm kêu bọn họ bắt kẻ ác.
Mấy viên cảnh sát quan sát cả căn phòng chỉ cómotj mình hắn.

Âu sầu gật đầu hiểu ý với nhau, tiến đến bắt trói người đi.
Tần Húc vẫn hô loạn không ngừng về rắn và một người nào đó không nhớ tên.
_
Thời điểm điện thoại đổ chuông, Tạ Tinh đang đứng trên tầng cao nhất của Tần thị ngẩn người nhìn xe cảnh sát rời đi.
Màn hình sáng lên, hiện rõ tin nhắn mới.

Người gửi: Lâm Khanh.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Tạ Tinh ngưng đọng lại trên từng con chữ trong điện thoại:
'Anh ở đâu?'
Câu hỏi tựa như làn gió mơn man lướt qua không khí, đem những bí mật ẩn giấu tan vào không trung, tìm đến sự thật.
Bảo Bảo [ Ký chủ, có cần xoá ký ức của Lâm Khanh lần nữa không? ]
Tạ Tinh quay lưng, chỉ hời hợt trả lời
:"Không cần thiết"
_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận