Tà Minh Chi Giới

Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Tiểu Thất và nàng tâm linh tương thông, tự nhiên biết rõ nàng lo lắng, cứ việc thân thể rất đau đớn, nhưng cũng kiên nghị nói: "Chủ nhân, ba đạo tiên lôi này, ta giúp ngài tiếp."
"Không được!" Mộc Thủy Vân nghiêm nghị, nàng có thể cảm nhận linh hồn run rẩy, sấm sét đánh xuống, Tiểu Thất chịu ảnh hưởng, giờ khắc này căn bản là cường ngạnh chống đỡ, nàng không thể để nó có thêm sơ suất.
Tuyết Phong nhìn ra nàng ấy kiêng kỵ, nàng không cách nào đột phá quy tắc, chỉ có...
Ầm ầm ầm! Sấm sét bổ xuống.
Tóc đỏ bay tán loạn, hai tay Mộc Thủy Vân hướng lên trên, trong nháy mắt đan điền cạn sạch đem oán khí bạo phát đến mức tận cùng, gắng đạt tới một lần kháng trụ sấm sét.
Hai mắt Tiểu Thất hung ác, thân thể đón nhận lôi lực cường hãn, nó nghe được Mộc Thủy Vân sợ hãi kêu, nhưng liều lĩnh cũng phải thế nàng kháng trụ.
Phịch một tiếng! Đạo lôi ẩn hàm vô tận lăng khí tàn nhẫn, đem toàn bộ sức mạnh vạn vật thiên địa hóa thành đòn đánh này, làm cho người ta xót ruột run rẩy, linh hồn Mộc Thủy Vân mạnh mẽ rung chuyển, như đâm vào nghìn sợi kim thép, đau đến suýt ngất, lãnh vân bao vây dáng người gầy yếu, nàng nghĩ là tất cả đều xong, Tiểu Thất tất nhiên không đỡ nổi, nhưng nhìn thấy một màn tiếp theo, trái tim ngừng đập.
Một tường khí tím cứng cỏi vững vàng tráo lên đỉnh đầu, ánh tím như ẩn như hiện hấp thu lôi điện, bởi vì quy tắc thiên địa, nếu có ngoại lực chống lại, tất nhiên sẽ lan đến người tham dự, nhưng nếu sấm sét bị người không liên quan toàn lực hấp thu, theo quy tắc thì sẽ lần nữa ngưng tụ tiên lôi, lại độ kiếp, tử quang tráo chỉ hấp thu một phần lôi lực, còn lại, bổ xuống Tiểu Thất, cho dù chỉ là chút xíu, sức mạnh cũng không thể khinh thường, có oán lực hộ thể, Tiểu Thất không có bị trọng thương, nhưng linh hồn rung chuyển một hồi.
Mộc Thủy Vân há có thể không biết khởi nguồn tử quang tráo, nàng căng thẳng nhìn về phía Tuyết Phong, khuôn mặt dưới mặt nạ trắng xám như tuyết, khóe môi luôn mỉm cười, ánh mắt kia rốt cuộc không còn bồi hồi lo lắng, mà là tràn ngập ôn nhu, nàng lẩm bẩm: "Phong nhi..."

Ngưng huyết tự tiêu tan, sấm sét cũng đình chỉ, như sóng triều lui bước.
Bạch sam bay lượn, hào quang màu tím bốc lên, chặt chẽ quấn quanh cơ thể yểu điệu, nhỏ bé mềm mại, từ mũi giày, bắt đầu chầm chậm phủ eo thon, xẹt qua xương quai xanh duyên dáng, nhàn nhạt biến mất ở phía chân trời.
Tiểu Thất cũng được không ít chỗ tốt, theo chủ nhân phi thăng, tu vi vững chắc đỉnh cao, cần thêm một chút, nó có thể phi thăng thành tiên, mở ra truyền thừa, khí lưu rung động trong cơ thể đã lắng lại, cơn buồn ngủ kéo tới, ôn hòa nhìn Mộc Thủy Vân: "Chúc mừng chủ nhân, thuận lợi phi thăng."
"Ừ, nhưng ngươi không có theo ta. Ta có thể cảm nhận được, tu vi của ngươi đã vào đỉnh cao, chỉ cần đạp một bước, là có thể phi thăng. Có điều ngươi ngỗ nghịch ý ta một mình đối kháng lôi kiếp, ta rất tức giận." Mộc Thủy Vân liếc nó.
Tiểu Thất tủng tủng lỗ tai, hai mắt lập tức hiện lên hơi nước, đáng thương nhìn nàng.
Mộc Thủy Vân không nói gì, thu vào nhẫn chứa đồ, liền nhàn nhạt chuyển mắt, tầm mắt đảo qua, nàng nhìn thấy Tử Vân Trúc mừng rỡ, tình ý của hai vị bằng hữu, đương nhiên, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ không cam lòng của Mạc Vô Hoan, sau mặt nạ, đến tột cùng là khuôn mặt dữ tợn gì, nàng căn bản không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu, giờ khắc này, nàng thuận lợi phi thăng, thành công đi vào tiên cấp, Mạc Vô Hoan hắn không có tư bản uy hiếp nàng.
Tuyết Phong lắng lại lôi lực trong cơ thể, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Mạc Vô Hoan, người sau lập tức cảm giác được lạnh lẽo sâu tận xương tủy, tuy không cam lòng, nhưng cũng không thể không tiếp nhận sự thật, Mộc Thủy Vân thành công phi thăng, một khắc trước, hắn còn có thể ỷ vào tiên lực uy hiếp nàng, nhưng bây giờ, sức mạnh của bọn họ đã sàn sàn nhau, muốn tóm nàng, khó càng thêm khó, huống hồ còn có oán khí dị sổ kia, hắn không thể khống chế, nghĩ tới đây, chỉ đành phất tay áo rời đi.
Mộc Thủy Vân không muốn để ý tới mấy chuyện khác, chỉ muốn trở lại cạnh người yêu, hóa thành ngọn gió, Huyết Liên Hoa hư huyễn nở ra, nàng đã ôm lấy thân thể Tuyết Phong, lo lắng nói: "Việc nàng làm nằm ngoài dự liệu của ta, bình bạch vô cố, sao nàng lại chặn lôi kiếp thay ta? Nàng muốn ta đau lòng chết sao? Mau để ta xem một chút nàng có sao không."
"Ta không sao cả, nàng không cần kích động như thế." Tuyết Phong động viên nắm chặt tay nàng, hai mắt vô cùng ôn hòa.

Mộc Thủy Vân kiểm tra nàng từ trên xuống dưới, không phát hiện thương tích, thở phào nhẹ nhõm.
"Thủy Vân, chúc mừng ngươi thành công phi thăng." Tử Vân Trúc mỉm cười tiến lên, lúc nãy tình cảnh đó thực tại quá kinh tâm, Tuyết Phong ra tay, làm tất cả mọi người đều bất ngờ, phương thức như vậy, các nàng thật sự chưa nếm thử, chỉ biết chống lại quy tắc là chuyện không thể, loại chuyện không thể này lại phát sinh trước mắt, nàng không khỏi nghĩ đến lúc trước, chúng tiên liên hợp rót tiên lực vào thân thể Thanh Linh, trợ nàng ấy phi thăng, bây giờ ngẫm lại, cũng là nghịch loạn.
"Sư phụ, ta không có chuyện gì." Mộc Thủy Vân nói, khí lực trong cơ thể đã vững vàng, huyết sắc trong con ngươi thoáng lui bước, nhưng vẫn có chút yêu dị nhiếp hồn.
Tử Vân Trúc nói: "Không sao là tốt rồi, ta thấy cỗ oán lực trong cơ thể ngươi bị tiên lực chính tông áp chế tạm thời sẽ không xảy ra chuyện. Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Cần sư phụ trợ giúp không?"
"Đa tạ ý tốt của sư phụ, ta tự làm được. Chờ tất cả lắng xuống, ta sẽ tới Thất Tiên Phong bái phỏng chư vị tiên tôn." Mộc Thủy Vân chỉ cười nhạt nhìn nàng, dư quang nhìn thấy bóng dáng nhu nhược làm người ta thương yêu, tim nhảy lên một cái.
Tuyết Phong than thở: "Ta cho phép nàng cùng nàng ta cáo biệt."
Mộc Thủy Vân ngẩn ra, bình tĩnh nhìn Tuyết Phong một chút, dưới sự kinh ngạc của Tử Vân Trúc, lắc mình bay đến bên cạnh vách núi.
Chu Vũ Nhi rưng rưng nhìn Mộc Thủy Vân, liều lĩnh chạy tới ôm lấy nàng, ôm nữ nhân mình tâm tâm niệm niệm, rốt cuộc có thể kể ra tâm ý, đem môi kề sát tai nàng, run rẩy nói: "Thủy Vân, ta..."

"Đừng nói." Mộc Thủy Vân đánh gãy nàng, nhẹ nhàng ôm nàng một hồi, liền buông lỏng tay, đẩy nàng ra: "Vũ Nhi, chúng ta là bạn tốt, mãi mãi cũng thế. Lần gặp này rất vội vàng, ta còn có chuyện quan trọng phải xử lý, chúng ta cứ chia tay như vậy đi."
"Vì sao chứ? Sao chúng ta gặp nhau ngắn ngủi như vậy? Thủy Vân, ta không thể không có ngươi." Chu Vũ Nhi nước mắt rơi như mưa, sắc mặt tái nhợt mấy phần, dáng người nhu nhược không chịu nổi đả kích lảo đà lảo đảo, nàng oan ức nhìn Mộc Thủy Vân, một câu vĩnh viễn là bằng hữu đã kéo dài khoảng cách giữa các nàng, Thủy Vân, sao ngươi tàn nhẫn như vậy, nàng cầu khẩn nói: "Đừng rời bỏ ta có được không? Ta yêu..."
"Được rồi!" Mộc Thủy Vân đánh gãy nàng, trong lòng thở dài, chữ "yêu" kia là có thể nói ra sao? Tuyết Phong đang nhìn kìa, ánh mắt lạnh buốt suýt đóng băng các nàng, biểu bạch mấu chốt, khiến cho người ta bất đắc dĩ.
Chu Vũ Nhi oan ức cúi đầu, một mình gạt lệ.
Mộc Thủy Vân không đành lòng nhìn nàng, liền đảo mắt nhìn Yến Dương Thiên, xin lỗi: "Thanh Vũ Lâu muốn xưng bá đại lục, Phi Vân Sơn Trang nguyên bản nước giếng không phạm nước sông, nhưng vì ta chịu liên lụy, xin lỗi."
"Mạc Vô Hoan dã tâm lớn, hắn muốn diệt trừ môn phái nào, chỉ là tùy tiện lấy một cái cớ thôi. Phi Vân Sơn Trang gặp kiếp nạn này do bản thân Mạc Vô Hoan, ngươi không cần tự trách. Nhưng phụ thân ta bị giam ở Thanh Vũ Lâu, lấy tu vi của ta, căn bản không có cách cứu phụ thân." Yến Dương Thiên rất lo lắng tình cảnh của phụ thân, lần này Mạc Vô Hoan bại tẩu, tất nhiên sẽ thẹn quá thành giận, hắn sợ phụ thân sẽ phải chịu liên lụy.
Mộc Thủy Vân ngưng mày nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ dốc hết sức cứu Yến trang chủ ra, ngươi mang Chu cô nương đến Kinh Luân Tự chờ tin tức đi."
"Được." Yến Dương Thiên không muốn nhìn dung nhan của nàng, hắn và Thủy Vân đã càng ngày càng xa, lúc hắn do dự có nên vì Thủy Vân mà chết, bắt đầu từ giờ khắc đó, hắn liền mất đi tư cách cùng nàng sóng vai, hoặc là cho tới nay, hắn chưa bao giờ có tư cách như vậy.
Kéo tay Chu Vũ Nhi, dưới tình huống nàng không nguyện ý, đưa nàng rời khỏi nơi đây.
Mộc Thủy Vân trở lại bên cạnh Tuyết Phong, thấy nàng trầm mặc liền nắm chặt tay nàng, khẽ nói: "Cáo biệt xong, ngày sau sẽ không gặp lại."
Ánh mắt lạnh lùng của Tuyết Phong hoà hoãn bớt, vẻ mặt làm người ta thương yêu và biểu lộ động tình của Chu Vũ Nhi suýt nữa làm nàng xông lên, có điều cuối cùng bình phục đáy lòng kích động, nàng thừa nhận đối với chuyện như thế hơi thiếu phong độ, nhưng nàng không có cách nào trơ mắt nhìn nữ nhân khác tiếp cận Thủy Vân, dù cho là ôm ấp đơn thuần, nàng cũng không thoải mái.

"Các ngươi thật sự rất xứng đôi a." Tân Duyệt Tâm xem tất cả, mỉm cười nhìn hai người thân mật.
Mộc Thủy Vân kinh ngạc nói: "Ngươi không kinh hãi?"
"Sao ta phải kinh ngạc, nó rất bình thường, không phải sao?" Tân Duyệt Tâm mím môi nở nụ cười, kéo tay Tử Vân Trúc qua, hai người mười ngón tương khấu, chặt chẽ dính vào nhau.
Tuyết Phong kinh ngạc nhìn các nàng nắm tay nhau, đột nhiên cười to: "Thì ra là như vậy. Tử Vân đại tiên, lúc trước thái độ của ta đối với ngươi có chút quá đáng, ngươi hãy bỏ qua cho."
"Ngươi nghĩ ta là tình địch đi, bị ngươi lạnh băng băng nhìn, thần tiên cũng không chịu được." Tử Vân Trúc yên lặng cười, tư vị bị coi là tình địch, nàng xem như đã lĩnh giáo, nếu Duyệt Tâm không đề điểm, e là nàng còn không nghĩ tới điểm này.
Tia sáng mờ nhạt xuyên qua tầng mây chiếu xuống, hào quang tràn ngập bầu trời.
Nên chia ly, cuối cùng sẽ chia ly, Mộc Thủy Vân và Tử Vân Trúc ước định, nửa tháng sau tới Thất Tiên Phong, bất luận có thể tinh chế oán lực trên người không, nàng đều muốn thử một lần, bởi vì Huyết Phật châu quá khó khống chế, trước khi độ kiếp suýt đánh mất ý thức, may là phi thăng tiên cấp xong, tiên lực lẫn lộn trong oán lực, ngăn cản được, có thể tạm thời bình phục luồng lệ khí kia.
Tử Vân Trúc còn nhắc nhở nàng, nhất định phải khắc chế oán lực thức tỉnh, đặc biệt là yêu thú kỳ dị trên lưng kia, nếu có thể ngâm thân thể trong tiên trì, phỏng chừng có thể tinh chế nó, thế nhưng trước khi tập hợp đủ Linh châu, tinh chế vẫn là nói suông, phụ thân Yến Hà của Yến Dương Thiên đang nằm trong tay Mạc Vô Hoan, nàng phải đi Thanh Vũ Lâu một lần.
Mạc Vô Hoan bại tẩu, tất nhiên ôm hận, Thanh Vũ Lâu nhất định tăng mạnh phòng bị, Thấm phi đương triều cũng bị Mộng Tử Nhan bắt đi, cũng vì các nàng, Mộc Thủy Vân quyết định tối nay đi Thanh Vũ Lâu cứu người, hãn, sớm biết như vậy, lúc Mạc Vô Hoan uy hiếp, thì nàng nên biết thời biết thế theo hắn về Thanh Vũ Lâu, dùng ít sức thôi, nhưng ai biết sẽ là kết quả này a.
Thăng tiên xong thì mình làm gì? Đương nhiên là ăn thịt tiếp rồi ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận