Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Không người điều động nhưng dựa theo phương hướng chính xác đi tới hoàng thành, hết thảy đều quá nhanh, quá đột nhiên, phản ứng lại, xe ngựa đã mang theo nàng, bay một khoảng cách xa, nàng không thể cùng Tuyết Phong nói nửa câu, chỉ có thể xuyên thấu song cửa xe nhìn bóng người càng ngày càng xa, trong đầu không ngừng vang vọng câu xin lỗi, nàng vô lực dựa vào trong xe, chỉ hy vọng tất cả đều là một giấc mộng, tỉnh mộng rồi, sẽ không nhớ tới những việc phát sinh, nhắm mắt lại, dung nhan của nữ nhân ác ma kia lại hiện lên, nàng kinh hãi mở mắt, gấp gáp thở dốc hai tiếng, mới bình phục nội tâm kinh hoảng.
Ngôi sao lui bước, gió lạnh chậm nhiệt, hóa thành vận ý thanh nhuận phất qua đại địa.
Thời khắc này rất yên tĩnh, trên lăng nhai, có hai nữ tử phong hoa tuyệt đại lẳng lặng rúc vào nhau, cùng nhìn quang ảnh nhạt nhẽo, tựa hồ đang hưởng thụ khoảng thời gian thích ý này.
Hồi lâu, Mộc Thủy Vân than thở: "Sao thần tốc thế? Ta cho rằng, nàng sẽ ôn chuyện với nàng ấy."
"Ta và nàng ấy không thân thiết, không cần ôn chuyện." Tuyết Phong ôm nàng vào ngực, bàn tay vuốt búi tóc nàng, con ngươi ngưng tụ lo lắng, than thở: "Thủy Vân, oán khí trong cơ thể nàng tạm thời được tiên lực áp chế, nhưng để lâu cũng không phải biện pháp a. Chỉ có tập hợp đủ Linh châu thông qua lực lượng Xá Lợi dẫn dắt tăng tu vi lên, tu vi càng cao, khả năng áp chế oán lực sẽ càng lớn. Oán lực cũng sẽ theo tu vi tăng cao trở nên bất tri bất giác, hiện giờ phải khống chế không thể động oán niệm, không thể cho nó trợ trướng không gian."
"E sợ không làm được, nàng quên cách tập hợp đủ Linh châu sao? Chỉ có oán lực mới có thể ngăn được Linh châu bạo phát. Trước đó ta chỉ có thể tận lực khống chế oán lực rung chuyển thôi." Mộc Thủy Vân nhẹ giọng kể ra, giơ tay hái mặt nạ của Tuyết Phong, giờ đây chỉ có hai người các nàng, nàng muốn tỉ mỉ nhìn Phong nhi, rất tưởng niệm.
Mặt nạ lướt xuống, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ lộ ra trong không khí, Tuyết Phong cong bờ môi đỏ thắm, thoáng chốc, thiên địa thất sắc, sơn hà vĩnh tịch, đều vì nụ cười kinh thế ung hoa này, thu lại phong quang, hun đúc vĩnh cửu xán lạn.
Mộc Thủy Vân không khống chế được cảm xúc dâng trào, trái tim nhảy lên quá mức gấp gáp, quá mức cuồng loạn, muốn đột phá yết hầu yếu đuối mà lao ra, màu đỏ mỹ lệ nhiễm phải gò má, khiến dung nhan động tình càng thêm mê người, nàng tựa sát vào Tuyết Phong, dưới cái nhìn ôn nhu của ái nhân, nhẹ nhàng đưa lên môi.
Sau ót đột nhiên được nâng đỡ, lông mi Mộc Thủy Vân run rẩy, bờ môi bị Tuyết Phong ngậm vào trong miệng cuồng tứ hấp duẫn, điên cuồng khuây khoả tăng lên kích động, dục hoả bộc phát, nàng thở gấp ôm lấy cổ Tuyết Phong, trong mắt ẩn hàm ba loạn mê tình, cấp bách đáp lại nụ hôn này.
Nắng sớm bốc lên như bạc cẩm ngưng tụ một mảnh chói lọi trên đường chân trời, huy hoành xuyên qua tầng mây chiếu rọi lăng nhai, hào quang chiếu xuống bả vai hai người.
Các nàng hôn đã lâu, cảnh vật bốn phía đều là hư huyễn, trong mắt chỉ có lẫn nhau, tình cảm nóng bỏng, yêu thương nồng đậm, tiếng rên ẩn nhẫn đánh vỡ yên tĩnh, Mộc Thủy Vân nhẹ nhàng nghiêng đầu, phiến môi chia lìa kéo theo chỉ bạc, hai mắt khêu gợi híp lại nhìn chỉ bạc biến mất, gò má ửng hồng càng thêm mỹ lệ, môi bị hôn đến sưng đỏ, kiều diễm như hoa tràn ngập mê hoặc.
Mê hoặc trảo ngứa trái tim Tuyết Phong, bất mãn Mộc Thủy Vân rời đi, một tay nâng đỡ đầu nàng lần thứ hai hôn lên, nuốt hết rên rỉ cùng thở gấp, hút vào phổi, cùng hơi thở của nàng hòa làm một thể, vĩnh viễn không phân ly.
"A... Phong nhi..." Mộc Thủy Vân vỗ nhẹ vai nàng, có chút không thích ứng vì sự bá đạo của nàng, môi bị tàn phá đau đớn.
Tuyết Phong đột nhiên rời môi nàng, xoay nàng qua chỗ khác đặt lưng nàng kề sát ngực mình, tuy cách cẩm liêu, nhưng có thể cảm nhận được thân thể hừng hực, đem bờ môi ướt át chôn ở cổ nàng, nhẹ nhàng dao động trên da thịt nhẵn bóng.
Mộc Thủy Vân thư thích than nhẹ một tiếng, còn chủ động nắm chặt hai tay bám vào bụng, tinh tế ma sát mu bàn tay bóng loáng, hai mắt rơi vào mê tình, hào quang đỏ ngầu như ẩn như hiện, phảng phất như đang ẩn nhẫn, yết hầu phát sinh tiếng nỉ non nhỏ bé: "Phong nhi... Ta..."
"Suỵt..." Tuyết Phong ánh mắt thâm thúy, ngón tay lướt qua nửa tấm môi, khinh giải dây buộc bên hông nàng, như nhuyễn xà hoạt tiến vào.
Bàn tay ấm nóng mơn trớn da thịt, mỗi lỗ chân lông đều đang co rút, bên tai vang vọng từng tiếng ngâm khẽ, nhìn Mộc Thủy Vân thần thái mê người mê loạn thở gấp không ngớt, Tuyết Phong cười tà mị, tay chậm rãi đi xuống, xẹt qua cái bụng căng mịn, nhẹ nhàng xoa phương thảo ướt át, người trong lòng vì hành động này mà khẽ chấn động, tay đột nhiên bị đè lại.
Mộc Thủy Vân cách lớp áo, gắt gao đè tay nàng xuống, thở dốc: "Phong nhi... Địa điểm này, không tiện lắm đâu..."
"Có gì không tiện, ta thấy rất tiện là đằng khác." Tuyết Phong tà mị nở nụ cười, một tay khác cách quần áo đặt lên hung phong mềm mại, có thể cảm giác được viên trái cây vì lòng bàn tay kích thích mà cứng lên, bàn tay phủ lên nơi thấp nhuyễn bắt đầu mài ép, dùng tốc độ chầm chậm ma sát, lòng bàn tay dán vào hoa hạch cưng cứng, xoa, vò, kìm, cảm giác này thật sự quá mỹ diệu.
"A... Phong nhi..." Mộc Thủy Vân không chịu nổi kích thích như vậy, hai chân gắt gao kẹp lấy cái tay kia, động tác vừa vặn để Tuyết Phong chạm đến sự yếu đuối của nàng bằng cách thân mật hơn.
Tuyết Phong dừng lại, cúi đầu hôn môi nàng, đem tiếng thở dốc gấp gáp nuốt vào trong bụng, chờ Mộc Thủy Vân sắp thở không nổi, nàng uốn lượn ngón tay trượt vào hành lang, cảm giác vẫn như lần đầu tiên, căng mịn mềm mại bao vây, càng làm cho nàng rơi vào ảo tưởng, tựa hồ vùi vào trong thân thể Thủy Vân không phải ngón tay, mà là cả người nàng, da thịt liên kết, nàng tan vào cơ thể người yêu, chạm vào trái tim của đối phương.
"Ân..." Mộc Thủy Vân ngưng hô hấp, liền cảm giác ngón tay cấp tốc xuyên đến nơi sâu nhất, nàng đứng thẳng người, tuy rằng vòng eo bủn rủn vô lực, vẫn không cách nào nhẫn nại vì kích thích nơi hành lang.
Tuyết Phong ngăn chặn đôi môi nhu nhuyễn run rẩy, điên cuồng tà tứ cắn xé, thời khắc này, tròng mắt lui bước lạnh lùng, chỉ có liệt diễm cực nóng sôi trào thiêu đốt, căn bản không để ý Mộc Thủy Vân giãy giụa thở dốc, dù cho nụ hôn này sẽ nuốt chửng ý thức của các nàng, nàng cũng liều lĩnh.
"Ân a..." Mộc Thủy Vân trở tay ôm lấy cổ Tuyết Phong, nàng muốn giãy giụa nhưng không thể ra sức, nàng muốn chạy trốn nhưng không nỡ, đôi môi bị hôn sưng đỏ phát sinh rên rỉ nhẹ nhàng, lại bị nữ nhân cuồng tứ mạnh mẽ chặn lại, nàng bất lực nhíu mi, như rơi vào ác mộng, không mở mắt nổi, lại như đuối nước, trốn cũng trốn không ra.
Hành lang mềm mại bị kéo căng, ba ngón tay mạnh mẽ xuyên vào, vách thịt mỏng manh bị ma sát ra lửa, trong nháy mắt liền co giật, nàng rít một tiếng, đánh vỡ yên tĩnh, thanh tuyến nhu nhu, vang khắp non sông.
Tuyết Phong mê loạn hôn lên xương quai xanh duyên dáng, rồi liếm láp da thịt tinh xảo toả ra mùi đàn thơm, ngón tay chậm rãi co rúm, tiếp tục lĩnh hội hành lang càng ngày càng bóp chặt, lúc nãy xung kích một hồi đã báo trước sắp đến đỉnh cao, nàng không muốn Thủy Vân nhanh như vậy liền bỏ vũ khí đầu hàng, nàng phải từ từ, chậm rãi, để Thủy Vân cảm thụ tình yêu của nàng.
"Nàng thật sự là quá dằn vặt người, nhanh lên một chút được hay không?" Mộc Thủy Vân thở hổn hển tựa vào lòng nàng, giương mắt mạnh mẽ trừng nàng một chút.
Cái nhìn này, lọt vào mắt Tuyết Phong là tràn ngập vô hạn phong tình, phối hợp với gò má ngượng ngùng ửng hồng, quả thật quá mỹ diệu, cúi đầu trác mổ môi đỏ kiều diễm ướt át của nàng một hồi, ám muội cười: "Nàng không chịu được? Vì sao lần này nhanh như vậy?"
"Hỏi bản thân nàng đi." Mộc Thủy Vân nghiêng đầu đi không nhìn nàng, hoa tâm bị ấn xuống một cái, nàng thở hổn hển nắm chặt tay Tuyết Phong, bào phục dưới cổ bung ra vô cùng ám muội, nàng đỏ mặt, huyết mâu dập dờn như cổ đàm, trong ba quang lộ ra sóng gợn.
Tuyết Phong xem vẻ mặt nàng, tròng mắt xẹt qua một vệt thâm thúy, rút ngón tay chôn trong hành lang ra, ngón giữa dính đầy chất lỏng trơn trợt đè lên hoa hạch, xoay tròn mài ép, cỗ thân thể trong lòng mạnh mẽ run lên, bên tai vang lên tiếng Mộc Thủy Vân xin tha: "Đừng giày vò ta..."
"Ta đang yêu nàng, làm sao lại dằn vặt nàng? Thả lỏng một chút, ta cảm thấy nàng sắp đến." Tuyết Phong khẽ cắn vành tai khéo léo, hô hấp ấm áp phun vào tai nàng, một tay nhào nặn khoả đầy đặn, một tay tàn phá giọt sương no đủ ở dưới lớp vải, toàn thân Thủy Vân, đều bị nàng cầm cố, thân và tâm hoàn toàn thuộc về nàng, thời khắc này nàng rất thỏa mãn, thỏa mãn muốn thở dài.
Nước mắt lăn xuống cả gò má, Mộc Thủy Vân ẩn nhẫn nhưng cực kỳ hưởng thụ đứng thẳng người, cấp thiết đón lấy ngón tay làm cho nàng muốn ngừng mà không được, Tuyết Phong cũng phối hợp nàng đè lòng bàn tay xuống, chặt chẽ dán vào hoa tâm, viên sỉ châu trải qua một phen mưa gió tàn phá, từ lâu không đỡ nổi một đòn, chỉ kìm nhẹ đã vui vẻ thăng hoa, khuây khoả kéo dài chồng chất trong nháy mắt tụ tập, như pháo hoa rực rỡ bùng nổ, hiện ra hào quang óng ánh.
"A..." Mộc Thủy Vân hét lên một tiếng, hai mắt lập loè vi quang, tâm tư tạm thời trống rỗng, ngay cả thở dốc đều không có khí lực, tê dại co giật tập quyển linh hồn của nàng, cảm giác lần này mạnh hơn mấy lần trước khiến vòng eo bủn rủn, hoa tâm co giật lan đến trái tim, tạo thành đình trệ, nàng mệt cực, thân thể mềm xuống, thở dốc nói: "Nàng thật điên cuồng..."
"Yêu đến mức tận cùng, tự nhiên không khống chế được. Nhìn nàng ra nhiều mồ hôi như vậy, mệt chết rồi đi." Tuyết Phong nắm khăn lụa mềm mại thơm thơm, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nàng.
Mộc Thủy Vân đương nhiên hưởng thụ nàng phục vụ, gió thổi khô mái tóc bệt, cảm xúc mãnh liệt biến mất, quang hoa trong con ngươi chậm rãi tiêu ẩn, phóng tầm mắt nhìn mỹ cảnh phía chân trời, thở dài: "Sáng sớm đã qua, vạn vật thức tỉnh."
Khụ, quất 3 ngón cho đã xong, rồi hỏi người ta sao nhanh đến vậy... Tui nói thịt là chương này nè các cô, các cô dám chê thịt không chất lượng nữa đi? Ai nói Vân nhi nhà tui không phải công, con bé rõ ràng là công chúa =))