……Chuyện làm ăn của tiệm dần dần ổn định, nhờ có nhiều món ăn mới lạ hương vị lại ngon, mỗi ngày đều có thêm khách quen, tuy rằng bận rộn, nhưng mỗi người chịu trách nhiệm một công việc, tính ra cũng không quá nặng nhọc.
Mấy ngày nữa sẽ đến Lễ hội Triều Hoa của Đại Yến Triều, đây là một lễ hội chào đông đón xuân, cầu nguyện năm mới mưa thuận gió hoà mùa màng bội thu.
Tô Điềm quyết định cho tiệm cơm tạm nghỉ hai ngày liên tiếp, một ngày nghỉ theo lịch hàng tháng, một ngày đúng vào lễ hội.
Nhân lúc này đưa mọi người trong nhà cùng đi chơi trong huyện thành.
Lễ hội Triều Hoa hôm đó, bởi vì buổi chiều mới bắt đầu có hoạt động, thành ra cũng không cần dậy sớm, Tô Điềm một nhà bốn người thoải mái ngủ nướng một giấc, chậm rãi chuẩn bị rồi mới ra khỏi nhà.
Chiều nay đài biểu diễn bên bờ sông có nhiều tiết mục, bên đường khẳng định rất nhiều quầy đồ ăn, đương nhiên không thể ăn no trước khi đi.
Buổi tối còn thả hoa đăng, Tô Điềm nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lễ hội thời hiện đại cũng chẳng sinh động được như thế này”.
Lúc nghỉ ngơi ngày hôm qua, cả nhà Tô Vạn Hải đưa hai người Tô Đại Thụ và Trương Quế Hoa đi hội đạp thanh, dặn trước tối nay sẽ về.
Nhà Tô Vạn Hà thì nói muốn đi tửu lâu nghe đọc thơ, thế nên họ đều không đi cùng nhà Tô Điềm.
Hiếm lắm Tô Vạn Thần mới được đi chơi cùng cha nương và tỷ tỷ, mắt thường cũng nhận ra đứa trẻ đang cực kỳ hưng phấn, quơ chân múa tay chạy ở phía trước, Lý Hồng Nguyệt lo lắng người nhiều sẽ dễ bị lạc, nổi giận đùng đùng kêu lên:“Thần nhi đừng có chạy nhảy như khỉ ở khắp nơi như vậy, nghe lời nương quay lại đây nào!”, Tô Vạn Thần lại quay đầu lại làm cái mặt quỷ, vặn vặn mông cũng không nghe theo lời Lý Hồng Nguyệt nói.
Lý Hồng Nguyệt lại xả giận lên Tô Vạn Thanh:“Nhìn xem con trai của ông kìa, nương nói mà không nghe lời gì hết, ông nhanh chạy đến tóm nó về cho ta, để ta dạy dỗ lại nó.
”, Tô Vạn Thanh vừa cười haha vừa kéo tay Lý Hồng Nguyệt cùng đi về hướng Tô Vạn Thần.
Tô Điềm ở phía sau nhìn cha mẹ đùa giỡn, khóe miệng mang theo một nét cười nhạt, chỗ này đã là bên rìa, cũng không có quá đông người, hơn nữa Tô Điềm đã nhìn thấy góc áo của Tô Văn Thần lấp ló ở chỗ rẽ, chẳng biết đứa trẻ này có đang tính toán hù Lý Hồng Nguyệt để bà nhảy dựng lên không.
Tô Điềm cười lắc đầu, thuận tay chạm vào phiến đá bên bờ sông.
Trời dần dần tối sầm, trên dòng sông trôi nổi từng đợt hoa đăng, Tô Điềm đáy mắt chứa một tia hoảng hốt: Bất tri bất giác nàng xuyên vào triều đại này đã ba tháng, ngẫm lại chính mình kiếp trước không cha không mẹ, đời này lại có trưởng bối yêu thương, huynh đệ tỷ muội yêu thương hòa thuận, việc làm ăn của tiệm cơm nhỏ cũng ngày càng tốt, còn gì để mà không hài lòng nữa?.