Ta Muốn Chết Nhưng Lại Lười


"Ra đây đi."

Nàng lạnh lùng nhìn về phía tấm rèm bên cạnh giường ngủ.

Một nam nhân mặc áo choàng đen che kín người bước ra từ góc khuất.

"Ban nãy ngươi cố tình để lại cái này."

Nàng bước đến cạnh giường cầm lấy chiếc mặt nạ dạng quỷ nén về phía nam nhân kia.

Hắn một tay đỡ lấy.

Lúc này hắn bước tới ngồi trên ghế đối diện nàng.

"Tính khí nóng nảy đó của ngươi vẫn chẳng thay đổi gì cả."

Thiên Nguyệt lười biếng quay trở lại ngồi dựa lưng trên khung cửa sổ, nhàn nhạt đáp lại hắn.

"Vậy sao? Ngươi tới để nói với ta mấy câu vớ vẩn này thì cút được rồi."

Hắc y nhân đeo lại mặt lạ khẽ thở dài nhìn nàng.

Ánh mắt hắn có phần phức tạp đan xen với tự tiếc nuối.

"Ta nghe nói phụ thân ngươi từ biên cương sắp trở về.

Ngươi có dự tính gì không?"

Tâm nàng yên lặng, lúc này lại có một cảm giác khó tả, không phải cảm giác nhớ thương phụ thân xa cách bao năm sắp được gặp lại.

Mà là cảm giác chán ghét, phiền phức đến tột cùng.

Nàng lạnh giọng nói với hắc y nhân.

"Ta chả quan tâm."

Phải.

Sao nàng phải quan tâm người gián tiếp gây ra cái chết của mẫu thân nàng cơ chứ.

***

Mười năm trước.

Vào một ngày mát mẻ trong năm, một tiểu hài nhi đang chạy nhảy bên bờ hồ trước đình viện lớn.

"Nguyệt Nhi, chơi cẩn thận không ngã đó."

Nữ nhân xinh đẹp động lòng người, nàng mặc bộ thanh y tao nhã cùng với chiếc châm phượng được cài gọn gàng trên mái tóc đen tuyền mềm mại.


Tiểu hài nhi nhìn thấy nàng là vui vẻ chạy đến ôm chân của nàng, gọi nàng một tiếng "Mẫu thân."

Nàng ôm con gái lên để con nằm trọn trong vòng tay của nàng.

Nhóc con cười tươi, ngoan ngoãn vui vẻ ôm chặt lấy cổ trắng của nàng.

Cái cằm nhỏ nhắn dựa vô vai nàng.

"Mẫu thân con yêu người nhất."

Nàng vui vẻ xoa đầu nhóc con đang dụi đầu vào cổ nàng, sủng ái nói.

"Mẫu thân cũng yêu Nguyệt Nhi nhất."

Cả một ngày diễn ra vui vẻ của cô nhóc.

Nhưng vào đêm hôm đó, một đêm bình yên, tĩnh lặng đến lạ thường.

"Tiểu thư người tìm gì vậy?"

Thiên Nguyệt lo lắng loay hoay trong đêm tối mò mẫm, tìm kiếm miếng ngọc băng tinh khiến mà mẫu thân nàng tặng cho.

"Nhũ mẫu, ta tìm không thấy."

Ánh mắt nàng ngấm nước, nhìn nữ nhân 5 mấy tuổi trước mặt.

Nhũ mẫu thở dài trước vẻ mặt buồn bã của nàng.

"Để lão nô tìm phụ người nhưng tìm xong người phải trở về ngay đấy.

Nếu không mẫu thân người sẽ lo lắng lắm."

Nàng mừng rỡ lau đi nước trên khóe mắt.

"Vâng!"

Hai người cùng nhau tìm kiếm trên thảm cỏ xanh, ướt nhẹ trên những tán lá do sương tạo ra tầm nửa canh giờ.

Nhờ vào ánh trăng soi sáng nên miếng ngọc băng rất nhanh được tìm thấy.

"A.

Cuối cùng cũng tìm được.

Tiểu thư có phải cái này không?"

Thiên Nguyệt nhỏ nhắn, mừng rỡ nhận lấy miếng ngọc từ tay nhũ mẫu.


Nàng nắm chặt trong lòng bàn tay khẽ thở phào.

"May quá tìm thấy rồi, đồ mẫu thân tặng Nguyệt Nhi phải giữ thật kĩ."

Nhũ mẫu nhìn nàng mỉm cười, nụ cười chợt khựng lại.

Ánh mắt của nhũ mẫu chuyển rời về phía xa, một vùng ánh đỏ rực cả bầu trời đêm.

Phía đó không phải viện của phu nhân sao?

Mặt nhũ mẫu hơi tối tại, đột nhiên váy của bà bị ai đó kéo.

"Nhũ mẫu sao vậy? Ta thấy người không được vui nha."

Cảm xúc của bà khó tả, bà nhìn vẻ mặt ngây thơ của tiểu thư nhỏ lại càng khiến bà lo lắng.

Bà cố cười xoa đầu nàng.

"Tiểu thư ngoan, người ở đây đợi ta một chút được không? Ta đi một chút sẽ quay lại ngay.

Người ngoan ngoãn ở đây chờ, không được đi đâu nha.

Mai ta sẽ mang mứt hoa quả cho người ăn được không nè."

Thiên Nguyệt nghe mấy câu trước định mở miệng thắc mắc nhưng khi nghe đến mứt hoa quả thì ngoan ngoãn gật đầu, mỉm cười nhìn nhũ mẫu.

"Được, Nguyệt Nhi sẽ đợi."

Nhìn bóng lưng nhũ mẫu rời đi, bánh bao nhỏ Thiên Nguyệt từng bước đi tới gốc cây lớn ngồi chờ.

Nhưng nàng chờ mãi chờ mãi mà nhũ mẫu không tới.

Nàng có chút sợ hãi nhìn bầu trời đêm cùng mặt trăng tròn trên cao.

Bỗng nhiên có tiếng ồn ào truyền tới làm nàng chú ý.

Nhìn bầu trời phía đối điện chuyển đỏ Thiên Nguyệt nàng có cảm giác bất an.

"Mẫu thân."

Nàng có chút sợ hãi mà chạy thật nhanh về hướng bầu trời đỏ kia.

Khi tới gần nơi đó, mọi thứ hỗn loạn trước mắt làm nàng chết lặng.

Cả ngôi nhà nằm trọn trong ngọn lửa đỏ bập bùng.

Nàng muốn hét lớn gọi mẫu thân nhưng dường như cái miệng nhỏ của nàng không chịu nghe lời khiến nàng không nói được thành lời.


Nhưng giọt nước từ khóe mắt chảy xuống như viên ngọc, nàng bất chấp lao nhanh vào ngọn lửa.

"Ma...Mẫu thân..."

Nhưng chạy chưa được mấy bước, cả người nàng như được ai đó ôm trọn trong lòng.

Dù nàng muốn vùng vẫy thoát khỏi cũng không được.

Ánh mắt nàng mơ hồ nhìn về phía ngọn lửa lớn, miệng nàng lấp bắp một tiếng.

"Mẫu thân..."

Nhũ mẫu ôm chặt nàng vào lòng, khẽ vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của nhóc con.

Đôi mắt bà cũng ngấm lệ.

"Tiểu thư nhỏ, người phải sống thật tốt..."

Đằng xa không biết từ đâu xuất hiện một mũi tên bay thẳng vào đầu của bà, ánh mắt bà hiền dịu nhưng lại mang chút bi thương nhìn tiểu thư nhỏ trước mặt.

Bà ôm chặt, che chắn tiểu hài nhi trong lòng để đám người xấu không thấy được.

Bà dùng cả tính mạng mình để bảo vệ nhi nữ của chủ nhân bà theo hầu.

***

"Tiểu thư người đang nghĩ gì vậy?"

Giọng nói khiến nàng tỉnh dậy trong cơn ác mộng của ký ức.

Nàng xoa nắn tâm mi, đôi mắt lười biếng nhìn đĩa mứt hoa quả trên bàn.

Thiên Nguyệt: "..."

Đôi môi khẽ nhếch cầm lấy miếng mứt hoa quả bỏ vào miệng.

Nàng thầm thở dài một hơi.

"Mùi vị vẫn như vậy." Vẫn làm cho người ta cảm thấy đắng...

"Lan Nhi, muội muốn tu luyện không?"

Thư Lan nghe nàng nói liền giật mình, cô hoàn toàn không tin được thứ bản thân vừa nghe được.

Cô ngước mắt lên nhìn người trước mặt, một bộ dáng thờ ơ nhưng ánh mắt chứa đầy sự nghiêm túc.

"Có vẻ muội ngạc nhiên nhỉ? Ta chỉ hỏi thôi.

Trong tay ta có một viên Tẩy Tủy Đan, dùng nó sẽ giúp muội bước đi trên con đường tu luyện tốt hơn đấy!"

Thiên Nguyệt vừa nói vừa đẩy hộp hình chữ nhật nhỏ bên trong có chứa một viên Tẩy Tủy Đan đến trước mặt Thư Lan.

"Muội nhận nó chứ?"

Thư Lan nhìn chiếc hộp trên bàn rồi nhìn nàng.


Ánh mắt ngờ vực không tin đây là sự thật.

Cô lấy tay véo tay còn lại một cái.

Cơn đau khiến cô ý thức được đây không phải mơ.

Cô ấp úng nhìn Thiên Nguyệt nói.

"Tiểu thư thứ này quý giá quá, nô tỳ không thể nhận."

Thiên Nguyệt nhìn phản ứng của cô mặt không đổi mà còn có ý cười.

"Sau này đừng nô tỳ này với nô tỳ nọ nữa, ta nghe sắp phát phiền rồi."

Thư Lan nhìn nàng im lặng không nói gì.

Thiên Nguyệt lại nói tiếp: "Ta chỉ là một người sắp chết có trong tay viên đan dược này cũng chả có ích lợi gì.

Cho muội cũng có cái giá, ta không hề cho không."

Thư Lan hai mắt to tròn ngơ ngác nhìn nàng.

Cô có lời muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, cũng không biết mở miệng như nào.

Thiên Nguyệt cười nhẹ cầm lấy chiếc hộp đặt vào tay Thư Lan.

"Ta cho muội đổi lại muội phải trung thành với ta một năm."

Thư Lan nghe câu này liền quỳ rạp dưới đất, lòng cô đầy hoang mang.

"Tiểu thư người nói gì vậy, dù người không cho nô tỳ viên đan dược này thì nô tỳ vẫn mãi trung thành với người mà.

Nếu sau này nô tỳ có phản bội sẽ bị thiên..."

"Được rồi ta nói vậy thôi, ta biết muội trung thành với ta mà.

Đứng lên đi, ta đã bảo rồi không được xưng nô tỳ, cũng không nên quỳ trước người khác dễ dàng như vậy."

Thiên Nguyệt mỉm cười xoa đầu Thư Lan.

"Không phải muốn bảo vệ ta sao.

Đợi muội mạnh lên, lúc đó bảo vệ ta cũng không muộn."

Thư Lan nhìn cô siết chặt chiếc hộp trong tay thầm quyết tâm với chính mình.

Phải, chỉ cần mạnh mẽ lúc đó có thể bảo vệ tiểu thư.

Thiên Nguyệt nhìn vẻ quyết tâm của cô thì có chút hụt hẫng.

Nàng cười nhạt.

Nha đầu này cái gì cũng tốt.

Chỉ là không biết thân thể này của nàng có sống nổi, chờ được tới lúc đó không thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận