Ngày 5-1, Trình Dĩnh Văn đi làm ở nơi khác trở về nhà ở Quảng Xuyên, Trình Dĩnh Doanh cũng về nhà ăn cơm với mọi người.
Lôi Kiệt Bân có một người anh em họ kết hôn, một nhà ba người đi đến Phật Tam thị lân cận uống rượu mừng Triệu.
Trình Dĩnh Doanh về nhà, nhìn thây Lưu Vĩ Kỳ lại tới nhà mình.
Cô biết bố mẹ Lưu Vĩ Kỳ đã qua đời, nghỉ phép về nhà cũng chỉ biết đối diện với bốn bức tường, bây giờ may mắn có bạn gái, dẫn anh đến hưởng thụ ấm áp gia đình, ăn cơm nhà.
Trình Dĩnh Doanh thấy trong nhà cũng chỉ có một đôi tiểu tình lữ, không thấy ba mẹ, hỏi: "Chị, ba mẹ đâu rồi?"
Trình Dĩnh Văn chơi điện thoại, đầu cũng không ngẩng lên, trả lời: "Bố đi câu cá với nhân viên tạp vụ, mẹ đi mua đồ ăn."
Lưu Vĩ Kỳ trêu ghẹo: "Em rể không tới sao?"
"Không có tới..." Trình Dĩnh Doanh liếc Lưu Vĩ Kỳ một cái, trong lòng có chút khó chịu, đây rõ ràng là đồng học của mình, như thế nào mà biến thành trưởng bối của mình? Hơn nữa anh Kiệt Bân lớn tuổi hơn cậu ta, về sau còn gọi cậu ta là anh rể, chắc chắn sẽ nghẹn khuất.
Ai, từ từ, nghĩ đi đâu vậy?
Vừa xấu hổ lại vừa tức giận nói: "Anh Kiệt Bân không phải bạn trai mình!"
Vậy mà lại nói thẳng!
Lưu Vĩ Kỳ nhún nhún vai: "Mình chưa nói Kiệt Bân, mình vừa hỏi bạn trai cậu...!" Anh lắc đầu, cố y cười xấu xa: " Cậu thích Kiệt Bân?"
"Chị, Vĩ Kỳ cười em!" Trình Dĩnh Doanh bĩu môi oán giận.
Nhưng mà chị gái nhà mình không muốn giúp: "Chú ý đi, gọi anh rể!"
Trình Dĩnh Doanh nhếch miệng trừng mắt nhìn bọn họ, bắt nạt cô hôm nay không có anh Kiệt Bân che chở: "Hừ, không để ý hai người nữa, em đi ngủ!"
Vậy nên, tại sao lúc trước cô lại giúp Lưu Vĩ Kỳ?
Được rồi, nếu không giúp Lưu Vĩ Kỳ, cô sẽ phải gọi anh Kiệt Bân là anh rể.
*
Hôm nay là ngày con trai của cậu Lôi Kiệt Bân kết hôn, em họ bằng tuổi Trình Dĩnh Doanh, còn hai tháng nữa mới tốt nghiệp đại học.
Về chuyện vì sao kết hôn sớm như vậy, còn không phải vì niên thiếu không biết, làm bạn gái to bụng, không thể không kết hôn trước.
Ngày hôm qua là đêm độc thân, mấy anh em họ bên nhà trai, bạn bè thuê phòng ở KTV mở tiệc độc thân, em họ Trần Văn Kiệt còn kể khổ với Lôi Kiệt Bân, không muốn kết hôn sớm vậy.
Nghĩ đến chuyện con cái ra đời đến các loại chuyện lớn nhỏ khác, liền cảm thấy đáng sợ.
Lôi Kiệt Bân nhàn nhạt khinh bỉ Trần Văn Kiệt, tên nhóc này đúng là ở trong phúc mà không biết phúc, anh cũng muốn sớm được cùng Trình Dĩnh Doanh kéo chôn cửa sổ ở mái nhà (kết hôn), cũng nghĩ tới ngày vợ mình có con.
Nhưng trên tiền đề là bọn họ đã hẹn hò, hiện tại bát tự không liên quan gì rồi, chỉ có thể ngẫm lại.
Buổi yến hội tối, Lôi Kiệt Bân làm phù rể đứng trên sân khấu đọc diễn văn, cầm microphone nói:
"Các vị khách, chào buổi tối tốt lành, tôi là anh họ của tân Lôi Kiệt Bân..."
Có không ít người trẻ tuổi đến dự yến hội, rất nhiều người nhận ra Lôi Kiệt Bân, người nổi tiếng gần đây trên internet, không nghĩ tới nam nhân thành công lại ở gần mình như vậy.
Sôi nổi lấy ra di động, chụp ảnh Lôi Kiệt Bân trên sân khấu.
Lôi Kiệt Bân thấy dưới sân ồn ào, cười nói: "Hôm nay là ngày vui của em họ tôi, tôi hi vọng mọi người vẫn là nên chú ý tới tân lang."
Lôi Kiệt Bân giống như không chịu quấy rầy, một lần nữa đọc diễn văn: "Có người nói hôn nhân là cùng sống chung với người mình thích, cũng có người nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, đúng, những lời đó làm cho những người chưa lập gia đình sợ hãi.
Nhưng tôi lại thấy, nếu có thể xuống mồ vì tình yêu thì tốt hơn là phải phơi thây nơi đầu đường."
Dưới sân là một trận cười lớn, Lôi Kiệt Bân cười cười tiếp tục: "Vừa rồi là tôi nói đùa, bây giờ chúng ta nghiêm túc, ba mẹ tôi kết hôn sớm, năm nay tôi 24 tuổi, bọn họ kết hôn được 26 năm, theo tôi thấy, hôn nhân của bọn họ có hơi khó nói.
Đôi khi ở nhà bọn họ cãi nhau túi bụi, đa số đều là vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, ầm ĩ xong liền rùng mình, ba tôi ra ngoài mua cho mẹ tôi thứ bà thích ăn nhất, mang về nấu cơm.
Càng có lúc, bọn họ rất ân ái, ân ái đến cả cẩu độc thân như tôi đều ngượng ngùng ở nhà, đến nay sống một mình."
"Rất nhiều người cảm thấy hôn nhân là vụn vặt, cãi nhau, áp lực,...!Thật ra, những việc này không có quan hệ gì với hôn nhân, ngay cả không kết hôn thì rất nhiều người vẫn gặp phải những chuyện phiền toái như vậy.
Nhưng may mắn là, em có thể dành tình cảm chân thành cho một người, nắm tay đi hết đoạn đường, bất luận tương lai là vinh hoa phú quý, có phúc cùng hưởng, trong khổ có vui, có nạn cùng chịu.
Em không còn phải một mình yên lặng nỗ lực sống, mà có một người hiểu em, mãi mãi làm bạn bên cạnh.
Thật ra các câu chuyện làm động lòng người cũng như nhau, em cùng người mình thích vui vẻ trải qua những ngày củi gạo mắm muối, ân ái như xưa...!
Cuối cùng, làm anh họ em, được may mắn chứng kiến phần cảm tình này, nhìn hai người giúp đỡ, trân trọng lẫn nhau, anh thật sự thấy vui vẻ thay.
Tại đây, anh muốn thay mặt họ hàng cùng những người có mặt chúc phúc hai người, chúc hai người thiên trường địa cửu, bỉ dực song phi!"
Lôi Kiệt Bân nói hết tất cả những lời trong lòng ra, nhìn Trần Văn Kiệt, hi vọng hắn hiểu, hôn nhân không phải là một món đồ, mà là trách nhiệm yêu một người.
Trần Văn Kiệt tựa hồ đã hiểu, mỉm cười gật đầu về phía anh.
"Vốn dĩ muốn hát một bài, bất quá tôi ca hát không tốt, nhân viên hậu trường có thể phát《Mỗi giây phút đều cần có em 》, tôi đi xuống trước." Lôi Kiệt Bân khom lưng cúi chào.
*Bài này khá hay đó, An để trên đầu nha.
Hứa với An là nghe cả bản Trung ở trên và bản Việt của RHY đi:))
Người chủ trì tiếp tục chủ trì hôn lễ, Lôi Kiệt Bân đứng dưới sân khấu nhìn hai người tuyên thệ, trao nhẫn, hôn môi,...!
Tự nhiên cảm xúc rất lớn, có thể cùng người mình thích kết hôn thật tốt.
Cầm điện thoại trong tay, rất muốn gọi điện cho Trình Dĩnh Doanh, hỏi cô: "Trình Dĩnh Doanh, chúng ta kết hôn đi!"
Giây tiếp theo liền tự giễu, đừng có xúc động, làm cô sợ, ngay cả trở thành bạn bè cũng không được.
Phù dâu đứng bên cạnh Lôi Kiệt Bân, có chút hứng thú với anh, có hơi thẹn thùng hỏi: "Lôi tiên sinh, thêm wechat đi."
Lôi Kiệt Bân vẻ mặt xin lỗi: "Chỉ sợ không được, tôi sợ bạn gái để ý."
Phù dâu vẻ mặt mộng bức, vừa rồi ở trên đó không phải nói mình là cẩu độc thân sao?
Tiệc cưới bắt đầu dọn đồ ăn, Lôi Kiệt Bân lấy thân phận phù rể ngồi ở bàn chính, ngồi ở bàn chính còn có trưởng bối hai bên nam nữ, ba mẹ Trần Văn Kiệt cùng ông bà nội cũng ngồi ở đây.
Lôi Kiệt Bân là một hài tử có tiền đồ nhất trong gia tộc, từ nhỏ học tập tốt, sau khi lớn lên mở công ty trở thành giám đốc.
Ông ngoại bà ngoại tự nhiên cũng quan tâm nhiều đến anh, Lôi Kiệt Bân vừa vặn ngồi ở bên người bà ngoại, bà ngoại liền lôi kéo anh nhỏ giọng nói: "Tiểu Bân này, con thấy phù dâu kia thế nào, là bạn học của tân nương, tháng sau tốt nghiệp."
Từ nhỏ Lôi Kiệt Bân đã rất ưu tú, thân cao diện mạo đều tốt hơn người bình thường, chỉ là hai mươi mấy tuổi chưa từng có bạn gái.
Vô luận là bà ngoại bên này, hay là bà nội bên kia đều cực kì chú ý đến chuyện nhân sinh đại sự của anh.
Mấy anh em họ có quan hệ tốt, thừa dịp trưởng bối không có mặt còn hỏi anh có phải là thích đàn ông blah blah.
Nếu không phải lúc trước anh nói với ba mẹ, anh muốn cưới Trình Dĩnh Doanh, có lẽ sẽ còn tiếp tục sắp xếp cho anh đi xem mặt.
Hiện tại, mẹ Lôi biết tình hình thực tế, đã thông tri cho thân thích không cần không cần giới thiệu con gái nữa, cũng chưa nói rõ Lôi Kiệt Bân có bạn gái hay không.
"Bà ngoại, con còn trẻ, không vội..."
Bà ngoại không thuận theo bất mãn: "Quen biết nhiều bạn bè hơn không xấu."
Lôi Kiệt Bân liền mở miệng có lệ với bà ngoại, không muốn quen biết phù dâu đó: "Con biết rồi."
Đến đoạn khách mời kính rượu, hôm nay là ngày đại hỉ của tân lang, sao có thể để hắn uống say? Lôi Kiệt Bân làm phù rể có tác dụng chắn rượu, uống không ít rượu của em họ, cuối cùng là ba mẹ anh đỡ lên xe đưa về nhà.
Buổi tối Lôi gia một nhà ba người trở về nhà, động tĩnh khá lớn, Trình gia ở đối diện đều nghe thấy được.
Trình Dĩnh Doanh mở cửa, nhìn thấy ba Lôi khiêng lợn chết Lôi Kiệt Bân, mẹ Lôi đang cầm chìa khóa ra mở cửa.
Cô kinh ngạc hỏi: "Sao anh Kiệt Bân lại uống say đến thế này?"
"Hôm nay nó làm phù rể, đi chặn rượu..."
"Ơ, dạ dày anh ấy..." Trình Dĩnh Doanh hoảng sợ, nhớ ra giám đốc đã nói cô không được kể mấy bệnh vặt của anh cho người nhà, suýt thì lỡ miệng nói anh có bênh dạ dày.
Sợ Lôi Kiệt Bân bị đau dạ dày nhiều, đi qua hỗ trợ đỡ Lôi Kiệt Bân vào nhà, nói: "Chú dì, hai người cũng mệt rồi, mau đi nghỉ ngơi, cháu tới chăm sóc anh Kiệt Bân!"
Con trai mình thích con gái nhỏ Trình gia đối diện, hai vợ chồng Lôi gia đều biết, chỉ là Lôi Kiệt Bân không cho bọn họ nhúng tay, liền không nói gì thêm.
Mẹ Lôi cười nói: "Dĩnh Doanh thật hiểu chuyện, vậy làm phiền cháu!"
Trình Dĩnh Doanh thật thà cười: "Không có gì, anh Kiệt Bân là ông chủ cháu, cháu hẳn là nên chiếu cố!"
Nghe thấy lí do Trình Dĩnh Doanh chiếu cố Lôi Kiệt Bân là do quan hệ cấp dưới với ông chủ, hai vợ chồng cảm thấy con đường tình yêu của con trai thật khó đi.
Ba Lôi đưa Lôi Kiệt Bân về phòng, để anh nằm trên giường lớn.
Trình Dĩnh Doanh dùng nước ấm giặt sạch khăn lông, lau mặt cho anh.
Vợ chồng Lôi gia cũng không nói gì, ra khỏi phòng ngủ làm chuyện của mình.
Lôi Kiệt Bân khôi phục một ít ý thức, híp mắt nhìn Trình Dĩnh Doanh.
Trình Dĩnh Doanh cùng chị gái Trình Dĩnh Văn lớn lên giống nhau đến bảy tám phần, anh không phân rõ, trước mắt là chị hay là em...!
"Dĩnh Văn này..." Lôi Kiệt Bân thử gọi tên chị.
"Ừ?" Trình Dĩnh Doanh không đáp lại cô không phải Trình Dĩnh Văn, cảm thấy hơi kinh ngạc.
"Mình muốn kết hôn..."Hoàn cảnh gia đình Lôi Kiệt Bân rất tốt, ba mẹ rất ân ái, hơn nữa ở hôn lễ hôm nay rất có cảm xúc, bốc lên một ý niệm, muốn kết hôn.
Bình thường kế hoạch tỏ tình thất bại, hoặc là phát hiện Trình Dĩnh Doanh có chỗ nào không thích hợp.
Anh đều tìm đến Trình Dĩnh Văn nói hết, nhiều lần như vậy, Trình Dĩnh Văn thấy thật phiền phức, đại đa số biến thành anh tự nói một mình.
Anh coi người trước mắt trở thành Trình Dĩnh Văn, bắt đầu nói hết:
"Có phải cậu thấy mình thật hèn nhát không, nhiều năm như vậy mà còn chưa thổ lộ..."
Đầu óc Trình Dĩnh Doanh ầm ầm, rối loạn, anh Kiệt Bân vậy mà còn thích chị!
Lôi Kiệt Bân nhắm mắt lại, có vẻ đã ngủ.
Trình Dĩnh Doanh tiếp tục lau mặt cho anh, cởi áo khoác tây trang, đắp chăn cho anh đàng hoàng.
Ngồi trên mặt đất bên mép giường, ánh đèn vàng ấm áp chiếu trên gương mặt xinh đẹp đang ngủ của Lôi Kiệt Bân, tiểu nữ sinh có chút không vui: "Anh Kiệt Bân, em thích anh mà, anh có thể để ý tới em không..."
Đừng mãi nhìn theo chị nữa.
*Có ai mai phải đi học không? An thì có này (khóc 7749 dòng sông), chương này đăng lên tặng cho mấy bạn ngày mai đi học trở lại!:)))